“Bruce oa a a a a a…” tôi gào khóc, nước mắt ào ra, đương nhiên là không chút khách khí bôi hết lên bộ ngực rắn chắc mê người trước mặt.
“Bảo bối, bé ngoan, nín khóc, đừng khóc, anh ở đây…” Bruce nhỏ nhẹ dỗ dành tôi, vừa vuốt tóc của tôi, vừa không ngừng hôn lên đỉnh đầu tôi.
Tôi vừa khóc vừa cười, cảm thấy trong lòng như có cái gì đó ầm ầm nổ tung vậy, cả người đều khổ sở lại thoải mái, ở trong lòng anh thống khoái mà gào khóc năm phút đồng hồ, rồi mới khóc thút thít dừng lại, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt anh tràn đầy dịu dàng giống như muốn tràn ra, bỗng nhiên có chút lo lắng hỏi: “Bruce, anh… tin tưởng em đến thế sao? Anh tin người chết mà sống lại? Anh không hề nghi ngờ em có phải kẻ giả mạo hay không sao? Cứ thế đã chạy một mạch từ thành phố đến tận Trung Quốc?”
“Chết mà sống lại, anh chưa bao giờ biết đến, mà đối với chuyện anh không biết, anh sẽ không bình luận hay phán đoán tùy tiện, anh luôn tin tưởng rằng trên đời này có rất nhiều chuyện mà con người không thể hiểu được, chúng ta không thể bởi vì chúng ta không biết, mà đi phủ định sự tồn tại của chúng.” Bruce nghiêm túc nói.
“Thế… thế nếu em là giả mạo thì sao?” Tôi nhất quyết không bỏ qua, tiếp tục truy vấn, chuyện bị “mẹ” đuổi ra khỏi “nhà” thật sự đã gây ám ảnh tâm lý quá lớn cho tôi, nói đến cùng thì tôi vốn không phải là người thế giới này, nếu quả có một ngày… Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-gia-vao-trong-chen-cua-ta-di/1539852/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.