Thật hiển nhiên, ngày thứ hai loli Rachel không mang bữa sáng cho Bruce, người đưa cơm đến là mẹ Rachel – phu nhân Dawes, nhưng có lẽ là vì dành cho người bị thương, cho nên bữa sáng là Bruce thích nhất bánh mì quyệt bơ bacon và sữa nóng, ừm, xem ra tâm nguyện của cậu bé đáng yêu chỉ đạt được một nửa thôi.
Nếu là tôi, thì tôi sẽ rất vui vẻ.
Nhưng tiểu Bruce hiển nhiên không nghĩ như vậy, cậu ấy dậy rất sớm, luôn luôn hưng phấn mà chờ mong cô bé kia mang bữa sáng cho mình, khi nhìn thấy người mở cửa vào là bác gái, gương mặt nhỏ nhắn lập tức suy sụp.
“Hey, lễ phép một chút đi chứ?” Tôi bay ở bên cạnh, dùng âm lượng chỉ có cậu ấy có thể nghe thấy, nói, “Dù là ai đến đưa bữa sáng, em đều phải nói cám ơn!”
“Cám ơn bác, phu nhân Dawes.” Bruce vô lực ậm ừ một tiếng, sau đó mang hi vọng lại hỏi một câu, “Rachel đâu ạ?”
“Rachel đi học rồi, thiếu gia.” phu nhân Dawes cười tủm tỉm nói.
Có lẽ là nghĩ mình bị gãy xương cho nên không cần đến trường học, sắc mặt tiểu thiếu gia Bruce đỡ hơn một chút, cậu ấy nhìn thoáng qua mũi tên trên tủ đầu giường, do dự một chút rồi nói: “Chờ chiều nay cậu ấy về, có thể phiền bác bảo cậu ấy đến chỗ cháu một chuyến không ạ? Cháu có việc tìm cậu ấy.”
“Vâng, tôi đã biết rồi, thiếu gia.” phu nhân Dawes mỉm cười gật gật đầu, “Một giờ sau, tôi tới thu dọn bàn, ngài còn muốn thức ăn gì khác không?”
“Không ạ, cám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-gia-vao-trong-chen-cua-ta-di/1539816/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.