Có lẽ là bởi vì tôi cười, tiểu Bruce chậm rãi trấn định lại, nhưng sắc mặt vẫn có chút trắng. “Chị… chị là quỷ hồn?” Cậu ấy lí nhí như con mèo nhỏ vậy.
——— ——————-
“Hm… Có lẽ thế, em cũng có thể hiểu như vậy, nhưng thực ra bản thân chị cũng không rõ bây giờ chị là cái gì nữa.” Tôi buông tay, “Nhưng chị tuyệt đối không phải loại quỷ ác hại người! Chị… chị là quỷ tốt rất thích trẻ con! Giống như cô tiên răng ấy!” Tôi nhe răng trợn mắt cười với cậu ấy, nhanh nhẹn nói, “Hi tiểu tuấn nam, có thể cho chị chiếc răng gãy của em không? Chị có thể dùng một đôla tiền xu đổi với em.”
Chính thái phụng phịu nhìn tôi một lát, khinh bỉ nói: “Đó đều là lừa gạt, không tồn tại, giống như ông già Noel vậy, lúc bốn tuổi em đã biết rồi.” Trong mắt viết cực kỳ rõ ràng “Cô ngốc kia cư nhiên lại vẫn tin tưởng cái loại lừa trẻ con này quả nhiên không văn hóa thực đáng sợ”.
… Sinh hoạt ở nhà Wayne thật đáng sợ mẹ ơi đứa trẻ không hay ho này ngay cả cái thơ ấu đứng đắn cũng không có sao trời ạ là giáo dục khủng bố đến thế nào mới có thể làm một đứa trẻ bốn tuổi đã biết ông già Noel là hư cấu chứ = =
Tôi trừng mắt chính thái nói không ra lời, nhưng có lẽ là biểu cảm của tôi lấy lòng cậu ấy, tiểu Bruce không còn sợ hãi, phì một tiếng bật cười, sắc mặt cũng bắt đầu hồng hào lên.
Nhìn cậu ấy nín khóc mỉm cười, tuy rằng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-gia-vao-trong-chen-cua-ta-di/1539815/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.