Chương trước
Chương sau
Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Thấy con ngựa lớn chạy càng lúc càng chậm, Tiểu Bính Tử rất là đồng tình. Tạng người của Lão gia toàn bộ bắt con ngựa nó chịu hết, lại thêm một Nhị chủ tử nữa, sao còn chạy mau nổi chứ?

Cùng Nhị phu nhân ngồi chung một con ngựa kề sát chặt chẽ như vậy, Tần Chính rất là vui mừng, chỉ là vị trí của hai người hình như bị ngược rồi.

“Quần Ngạo, có phải ngươi cảm thấy Lão gia ta quá chướng mắt rồi?” Tần Chính nói.

Quần Ngạo cười: “Lão gia lời này từ đâu mà có?” Nói xong buộc chặt song chưởng.

Cánh tay đặt tại trên lưng khiến Tần Chính cả người căng cứng, nhưng hắn vẫn giả vờ trấn định mà nói: “Ngươi coi cảnh trí phía trước thật là đẹp, ngươi có muốn nhìn một cái không?” Cái đầu của Tần lão gia đủ để đem toàn bộ mọi thứ phía trước chắn sạch.

Quần Ngạo ở gáy của hắn hít một hơi nhẹ: “Ta nhìn ngươi là đủ rồi!”

“Nga?” Tần Chính nhíu mi. Hắn đã nói Nhị phu nhân mấy ngày liền không chịu thân cận hắn tự dưng hôm nay lại chủ động cùng hắn ngồi chung ngựa, thì ra là như vậy. “Sợ vậy chưa đủ đi?”

Quần Ngạo hé miệng mà cười: “Đích xác chưa đủ.”

“Vậy …” Tần Chính đột nhiên kéo mạnh dây cương, thừa dịp cơ thể nghiêng về phía trước, ở trên lưng lập tức vòng vo thân đối mặt với Nhị phu nhân, sau đó đem mặt tiến về phía trước. “Vậy giờ xem có đủ hay chưa?”

Quần Ngạo không sợ hắn, kề sát người tới cùng hắn môi kề môi: “Đại ca, quý nhân tự biết.”

Mặc Hương khẩn trương nhìn Tiểu Bính Tử, không tiếng động nói: “Đây là muốn làm gì?”

Tiểu Bính Tử cắn tay áo nức nở, lão gia, giờ người ngươi đang ngồi chung là Nhị chủ tử đó, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục đi.

“Nhân quý tự biết, lời này nói rất đúng.” Tần Chính cười mị mắt.

Mặt Quần Ngạo chợt đóng băng. “Ngươi!” Cúi đầu nhìn cái thứ giữa hai chân hắn đang không ngừng cọ cọ mình, có thể cảm nhận được cái thứ bên trong kia đang cứng rắn. Y hận không thể đưa tay ra chưởng một phát đem cái tay kia của hắn đập nát thành tro. Tên hỗn đản này! Thanh thiên bạch nhật, vô duyên vô cớ, hắn cũng có động dục được!

A, cấm dục hơn mười ngày nửa tháng, lại bị Nhị chủ tử ngươi vừa ôm vừa hôn, nếu Lão gia mà không thể đĩnh khởi hùng phong, Nhị chủ tử ngươi nên khóc là vừa.

“Ân, có lẽ sẽ có chuyển cơ!” Tiểu Bính Tử nắm tay, hắn tin tưởng bản lĩnh của Lão gia. Chí ít có một thứ mà Nhị chủ tử không thể thắng nổi Lão gia, đó chính là sự vô sỉ cùng dâm … Hắn là nói Lão gia rất là yêu các chủ tử, haha…

Quần Ngạo nhanh chóng tỉnh táo lại: “Đại ca gấp cái gì?” Ngón tay ở bên hông Tần lão gia điểm nhẹ một cái, lúc này đem hắn té ngã vào lòng mình, “Chúng ta còn ở ngoài đây khá lâu đấy.”

Tần Chính thuận thế ôm lấy cái cổ của Nhị phu nhân, cười: “Chẳng phải sao?” Cười cười cười, dù trong lòng giờ đang khóc ròng, dù có thua người nhưng không muốn thua trận! Ô, sư phụ, người ở đâu rồi, lão bà đang khi dễ ta kìa, ta muốn tập võ lại a!!!!

“Ngươi làm sao vậy?” Mặc Hương gấp gáp vỗ vai người đang ho khan kia.

Tiểu Bính Tử nôn hai tiếng xong nói: “Ta bị tức ngực …”

Mặc Hương nhìn hai người đang thay đổi tư thế hoàn toàn so với ngày thường, vội vàng chuyển mắt, nàng cũng muốn nôn.

(Hai đứa tớ thấy cảnh bạn Ngạo ôm bạn Chính nên tụi nhỏ chịu không nổi, muốn nôn ~~~ Mà thật ra thấy bạn Chính bạn ấy công hơn chứ)

**************

Mỗi khi màn đêm buông xuống chính là lúc Tần lão gia giục ngựa vui mừng, thế nhưng hôm nay hắn chỉ hy vọng thái dương đừng xuống núi.

Mắt thấy đầu Lão gia chui rúc muốn đem cái giường thủng một lỗ lớn, Tiểu Bính Tử cẩn thận hỏi: “Lão gia, chẳng lẽ Nhị chủ tử muốn … điên long đảo phượng? (ak Phản công)”

Tần Chính khóc lớn: “Ngoại trừ chuyện này, còn chuyện gì khiến Lão gia ta sợ hả?”

“Ọe …” Tiểu Bính Tử lại nôn một ngụm, Nhị chủ tử khẩu vị nặng quá a!

Cũng không phải Lão gia khó coi, Lão gia tất nhiên là anh vĩ bất phàm, nhưng chính là vì ‘quá anh vĩ’, nên chẳng có ai dám mở miệng ăn đó!

“Tiểu nhân xin cáo lui!” Nghe tiếng bước chân của Nhị chủ tử, Tiểu Bính Tử nhanh chóng rời đi, trước khi đi không quên căn dặn. “Lão gia, ngươi ngàn vạn lần đừng để mình bị điên long đảo phương a! Nếu không Nhị chủ tử sẽ không toàn mạng đâu!” Nhị chủ tử có lợi hại thế nào, thì sáu vị chủ tử khác liên thủ lại cũng có thể tiêu diệt y.

“Uy! Trở về a … haha, Quần, Quần, Quần, Ngạo —-” Lúc bị áp đè lên giường, Tần lão gia phát sinh một tiếng ngao đầy thê lương.

Quần Ngạo đặt hắn nằm dưới thân, từ trên cao nhìn xuống hắn, vươn tay mơn trớn gương mặt hắn cười nói. “Đang sợ cái gì?”

Kinh hoàng trên mặt Tần Chính chỉ tồn tại trong nháy mắt, sau đó quay đầu cắn lên ngón tay y, nâng chân lên cọ vào giữa hai chân của y. “Ta sợ lát nữa khiến cho ngươi nhìn không được phải kêu to tên của bản thân.”

“Ân?” Quần Ngạo không hiểu.

“Ngao, ngao, ngao —-” Tần lão gia phát ra một tiếng sói tru, cười tà. “Gọi giống vậy đó a.”

(Mai_kari: Quần Ngạo tiếng Hán là 傲 phiên âm là ao4, ngao là tiếng kêu gào tiếng Hán là 嗷 phiên âm là ao2, hai từ đồng âm khác nghĩa)

“Ngươi vẫn còn mạnh miệng tới thế!” Quần Ngạo tức giận vỗ lên ngực hắn một chưởng, sau đó xoay người nằm xuống, không thèm để ý tới hắn nữa.

Một cái vỗ chỉ nhẹ như đuổi muỗi, thấy Nhị phu nhân chính là đau lòng cho mình, cái người mới vừa rồi còn sợ muốn chết kia lập tức cười đầy mặt nhào tới gần, từ phía sau ôm chặt lấy y, một đôi tay vuốt vuốt rồi luồn vào trong vạt áo trong của y. “Ngạo, mặc quần áo ngủ không thoải mái, ta giúp ngươi cởi …”

Cởi quần áo thì cởi quần áo, nhưng vừa mới giật đi đai lưng, thì một tay nhanh chóng thay đổi phương hướng, từ ngoài quần len vào trong quần, trực tiếp nắm lấy chỗ yếu đuối kia. Tần lão gia hôm nay đã không còn bất kỳ một vốn liếng nào để có thể so chiêu với Nhị phu nhân, tất nhiên là đánh rắn phải đánh dập đầu, một cú đánh gục.

“A —!” Nhưng ngay chỗ cánh tay chợt có hai ngón tay điểm xuống tựa như muốn xuyên thấu qua đầu khớp xương, tay của Tần Chính trong nháy mắt như trở nên chẳng phải của mình nữa. Ô, kẻ trộm quá lợi hại, cầm vương thất bại.

Cứng rắn thì không được, Tần lão gia chuyển qua dùng mềm. “Ngạo, cho ta đi, cho ta được không, Lão gia người ta đã lâu rồi không có …” Có nghẹn hay không? Nằm ở trên giường, bản thân còn phải đi cầu xin lão bà cho mình, quá nghẹn uất rồi.

Quần Ngạo không có ra tay, nhưng vẫn không thèm để ý tới hắn. Để mặc cho hắn ở phía sau lưng mình không ngừng cọ qua cọ lại, đến tận khi có một thứ cứng rắn cách lớp quần đặt ngay giữa mông mình, mới lạnh lùng quay đầu: “Ngươi cho là hôm nay ngươi làm được đến cùng?”

Tần Chính cụt hứng vùi đầu vào đầu vai y: “Không làm thì không làm vậy …” Đã nói điểm lợi hại của Quần Ngạo chính là nói một là một, mặc dù chỉ là một người bình thường, việc giữa hai nam tử, nếu đã không muốn, thì Tần Chính cũng không thể cưỡng bức y được

Không cho làm, vậy thì ôm thôi

“Ôm chặt quá …” Quần Ngạo nhìn bàn tay mười ngón đang ôm trước ngực mình, thấp giọng nói. “Hai tâm nếu đã hòa vào nhau, thì còn cần gì khác nữa đâu.”

Tần Chính sửng sốt, sau đó cười cười, đem mặt chôn vào lưng y không nói gì nữa.

Cảm giác được sự run rẩy nhẹ ở phía sau mình, tim Quần Ngạo như bị nhéo mạnh. Vì để trả lại nội lực cho Thiên Sơn tam hiệp, hắn không hại tự tổn thương ngũ tạng lục phủ của chính mình. Quần Ngạo biết lúc này hắn chính là phạm vào nội thương, đang bị đau đớn dày vò, nhưng vẫn lựa chọn không nhìn. Ngươi muốn một mình chịu đựng thì ngươi tự một mình chịu đi.

Đâu phải chỉ có một người, người phía sau một mình tự chịu đựng cơn đau nhức, thì người phía trước cũng đau đớn đến không thể chịu nổi.

***********

Đến bình minh, Tần Chính đã tinh bì lực tẫn, chỉ có thể cúi đầu choáng váng để mặc cho Tiểu Bính Tử đỡ mình đi thay quần áo.

“Để ta.” Quần Ngạo tiến lên tiếp nhận lược, tự mình giúp Tần lão gia bó buộc tóc chỉnh quan. “Lấy bộ quần áo đỏ thẫm kia tới đây.”

“Tiểu nhân lập tức đi.” Lão gia giờ mặt không có một chút máu này cần một bộ quần áo đỏ thẫm mới tạo ra được chút tinh thần.

Chờ đã! Sao Lão gia lại không có tinh thần chứ? Hôm trước chẳng phải tinh thần sáng láng uy phong lẫm lẫm hay sao, có lẽ nào ….?

“Lão gia, ngươi có phải …” Tiểu Bính Tử kéo tay áo Lão gia nói nhỏ. “Bị Nhị chủ tử … A!”

Tần Chính một cước đạp thẳng xuống đầu ngón chân của hắn, mạnh mẽ nghiền một trận, dám nghi ngờ bản lĩnh Lão gia ta, chán sống rồi!

“Biết rồi biết rồi! Tiểu nhân đi lấy xiêm y, lấy xiêm y!”

Quần áo được mang tới, Quần Ngạo tự thay mình mặc vào cho Tần lão gia. Đợi đến khi Lão gia bị Nhị chủ tử xách cổ đi ra, Tiểu Bính Tử mở to miệng kêu chẳng ra tiếng.

Ngọc Đế lão đa, Vương Mẫu lão nương, Lão gia nhà hắn, hảo tuấn a!!!!

Thảo nào Tiểu Bính Tử ngạc nhiên, ngoại trừ lúc thành hôn, thất vị phu nhân của hắn chẳng bao giờ thấy qua được hắn chịu ăn mặc đứng đắn đàng hoàng. Vậy mà đến khi Lão gia chịu ăn mặc đứng đắn đàng hoàng, thì phải gọi là khiến người khoét tâm a. Tử kim quan, đỏ thẫm bào, hiển thánh chân quân giáng thế a!

(Bạn Chính là cũng là thuộc dạng soái ca tâm thần đó, bị cái sự tâm thần của bạn nó át cái soái ca rùi. Về ngoại hình đâu có kém ai đâu, chứ không bảy bạn kia đâu có chết mê chết mệt như thế)

“Hôm nay tới gặp Vinh Cốc chủ, không thể thất lễ, biết không?” Nói xong Quần Ngạo liền đem cái người như không có khớp xương kia đỡ đứng thẳng.

Người đang vừa mệt vừa buồn ngủ kia bật người dính sát vào y: “Biết, biết ….”

Thấy hắn buồn ngủ tới nước mắt cũng chảy ra, Quần Ngạo tâm không đành lòng, nhưng cũng phải dẫn hắn cùng leo lên ngựa.

Hồng Linh Cốc cùng Triển gia, mối quan hệ sâu xa khó mà nói rõ, nói chung người thừa kế Triển gia ngoại trừ lúc tiệc đầy tháng chào đời, sau đó 10 năm sau mới vào cốc một lần, mà đây là lần đầu tiên Quần Ngạo tiến vào trong chỗ ngăn cách này. Cho nên người Hồng Linh Cốc thậm chí cả cốc chủ Vinh Hằng cũng chưa từng gặp qua Triển công tử.

Thủ vệ trong cốc chỉ mở cửa cho người cầm hổ bài bạch ngọc cầm trong tay, ngay lúc đoàn người Quần Ngạo tiến vào trong cánh cửa, thì Vinh Hằng đã đem toàn bộ người trong cốc ra hẻm lớn đón chào.

Thấy một trung niên dẫn đầu đoàn người, Quần Ngạo tức khắc xuống ngựa tiến lên, khom người bái kiến: “Vãn bối bái kiến Cốc chủ, làm phiền Cốc chủ tự mình tới đây, bất thậm vinh hạnh.”

Bỗng nhiên nhìn thấy một nam tử phong lưu ngọc thụ như thế, Vinh Hằng vui mừng quá đỗi, thật đúng là công tử Triển gia, cần phải để cho Hồng Linh Cốc của bọn họ cúc cung tận tụy: “Triển …” Vừa muốn cúi người chào lại, thì người trước mặt chợt nghiêng ngả lảo đảo về phía trước một chút.

Tần Chính dựa người vào Tiểu Bính Tử ngủ một hồi, còn không thấy Nhị phu nhân trở về, liền nheo mắt lảo đảo đi lên trước. Vừa thấy lưng Quần Ngạo, lập tức như thuốc cao dính chặt vào.

Chờ đã! Vinh Hằng đang ngay lúc mở to miệng! Thật là một nam tử nguy nga thanh sơn a!

Kết quả lúc này chính là, ai mới là công tử Triển gia???

“Buồn ngủ ….” Tần Chính vùi đầu vào vai của Nhị phu nhân rồi bất động.

Quần Ngạo quẫn bách nhìn Vinh Hằng cốc chủ, khuôn mặt tuấn tú hết đỏ rồi xanh, hết xanh lại trắng. Ở trước mặt người khác làm bậy thì không nói gì đi, nhưng lại ngay trước mặt Vinh Hằng cốc chủ làm ra cái bộ dạng chẳng chút tiền đồ này, khiến y tức tới mặt trắng bệch.

Nhưng có người ngoài ở đây, y không tiện phát tác, Tần nhị chủ tử chỉ có nói quanh co: “Đây là chuyết, chuyết …” Không dám nói ra miệng. Cũng không phải vì thấy trong lòng khó khăn, mà là từ lúc thành hôn tới giờ chưa từng ở trước mặt người ngoài đi cùng nhau, thực khó mở miệng. Y cũng không phải tên Nam Cung Kiệt không tâm không phế kia.

“Chuyết phu (Bạn đời) …” Tần lão gia ngủ nhưng không ngủ tốt bụng nói giúp.

“Ân.” Quần Ngạo cố gật đầu.

Hai người họ ngươi tiếp ta, ta tiếp lời ngươi, người ở phía sau Vinh Hằng cốc chủ trong tai lại chẳng nghe được gì. Mọi người không khỏi bóp cổ tay, tuy rằng người ở phía trước là tài trong cả vạn người, nhưng người đang tựa phía sau y dường như lại càng …

Triển công tử ơi, ngươi khiến người ta quá đáng tiếc rồi!

“Tần đại hiệp … Tần lão gia, Triển công tử, thỉnh.”

Lão đang gọi ai???

Quần Ngạo ngơ ngác nhìn Vinh Hằng cốc chủ, Tần đại hiệp, Tần lão gia?

Tần Chính cũng giật mình, Triển công tử?

Tiểu Bính Tử cùng Mặc Hương ngươi xem ta ta xem ngươi, hay là, ngươi ra giải thích chút đi?

Nhưng mà, “Tần đại hiệp” lại nâng lên một ngón tay đặt ngay môi.

Tiểu Bính Tử khóc, Lão gia ngươi không nên đi chơi trò đóng vai chứ?

Tần Chính lúc này hoàn toàn tỉnh táo, cúi đầu nhìn bản thân lại ngẩng đầu nhìn Nhị phu nhân, cúi đầu, ngẩng đầu, rồi cúi đầu rồi lại ngẩng đầu. Không phải chứ, dựa vào cái gì, Lão gia ta vốn cao to uy vũ hùng tráng, đâu có giống Triển công tử! Không sai, Triển công tử vốn là phải tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, thế nhưng so với Lão gia vẫn là kém một chút … một chút … Sao lại điểm huyệt hắn chứ?

Quần Ngạo âm thầm ở dưới nách Tần lão gia điểm huyệt, sau đó mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng của hắn, nửa kéo nửa ôm đi theo phía sau Vinh Hằng cốc chủ. “Tại hạ chỉ là một tiểu bối, sao dám làm phiền toàn bộ người trong cốc ra đây đón chào, thực quấy rầy chư vị.”

Người đang đứng đầy trong hẻm cứ như thế mắt mở trừng trừng nhìn hai gã nam tử dính sát vào nhau đi qua trước mặt họ. Trong nhất thời tâm tình chồng chất ngổn ngang, có người còn kinh hãi tới mở to miệng không thể khép lại, có người vì hành vi phóng đãng đó mà ghét bỏ xem thường, cũng có người đau lòng tiếc hận.

Nhìn nhìn “Triển công tử” đang bị ôm kia, một người long tư phượng thải vô xuất kỳ hữu như thế, sao lại đi làm thê cho một nam tử khác a! Quả thật, Tần đại gia bên cạnh hắn cũng là một ngọc thụ chi phong, nhưng mà, nhưng mà ….

“Ta dù ở ngoài cốc du ngoạn nhiều năm, cũng chưa từng gặp qua người nào vĩ ngạn như ‘Triển công tử’ a ….” Một nữ tử lắc đầu lòng chua xót mà nói.

“Ta ở kinh thành ẩn cư ba năm, đã từng gặp qua vô số vương tôn hiệp sĩ, nhưng so với ‘Tần lão gia’, bọn vương hầu công tử cũng không so được với hiền thân quý thể, mấy võ lâm danh môn cũng so được khí độ cuồn cuộn của y a ~~~” Một nữ tử khác đỏ viền mắt.

“Hai người họ đều có tiếng như vậy, nhưng mà …” Càng có nhiều nữ tử khác đang tiếc hận, thậm chí phẫn nộ. Hai người họ chẳng để cho con gái nhà người ta một cơ hội, cứ thế mà ở bên nhau mất rồi! (Nữ thời xưa cũng khổ thiệt ha, trai đẹp nó yêu nhau hết rồi, còn lại một đống nữ FA)

Tần Chính đang hứng chịu những ánh mắt phức tạp kia, trong lòng hắn cái nào cũng trở thành một sự cười nhạo. “Quần Ngạo, có nên buông tay, để Lão gia ta tự mình đi?”

Quần Ngạo cười to nói: “Triển công tử, chẳng phải giờ ta mới là Lão gia hay sao?”

“Ngươi!” Tần Chính lửa giận bốc lên, nhưng lập tức đè xuống.

Vì sao hắn lại phải tức giận, lẽ nào những ánh mắt này phải để cho Quần Ngạo hứng chịu mới đúng hay sao, phải để cho Quần Ngạo ở trước mặt những người này gánh lấy những chửi bới nhục nhã hay sao?

“Ngươi nói sao thì vậy đi.” Tần lão gia cười quyến rũ. “Vậy làm phiền Lão gia rồi.”

Ọe —–! Tiểu Bính Tử lập tức che miệng lại. Hả? Khoan, hắn còn chưa kịp phát ra thanh âm mà. Quay đầu lại nhìn, người đang sắp nôn chính là Vinh Cốc chủ.

“Tần lão gia, Triển công tử đây là …?” Vinh Hằng cốc chủ nghi hoặc nhìn vị ‘Triển công tử’ cả người như không có xương kia.

Quần Ngạo còn đang bị tiếng “Lão gia” từ miệng Tần lão gia khiến cho nghẹn cười đến khó chịu, nên nghe vậy liền thuận miệng trả lời, “Tối qua hắn rất đáng ghét, nên ta đã hung hăng giáo huấn hắn một chút.”

Đây là ăn ngay nói thật, Tần lão gia tối hôm qua quả thực rất đáng ghét, còn Nhị chủ tử bỏ mặc hắn một bên chính là hung hăng giáo huấn đó.

Mọi người song song hít mạnh một hơi, Vinh Hằng suýt nữa nghẹn thở tới xỉu. Triển công tử thật đáng thương a! Sao có thể chịu được sự chà đạp đó chứ a!

Đừng nói Vinh Hằng cốc chủ, mặt Quần Ngạo cũng chợt cứng lại, y nãy vừa nói cái gì chứ! Phải nhanh chóng giải thích, “Ta … Ta là nói hắn, hắn ở trên giường cứ quấn quít lấy ta muốn … Muốn học võ công, nên ta dạy hắn, dạy hắn …”

Lời này vừa nói ra, Vinh Hằng cùng toàn bộ người trong Hồng Linh Cốc trên mặt không còn chút máu.

Tần Chính khóc, Nhị phu nhân của ta a, nếu không biết bịa chuyện thì làm ơn câm miệng đi a!

Sau đó Vinh Hằng cốc chủ vì Tần lão gia cùng Triển công tử cử hành tiệc tối đón gió long trọng. Vì tránh lộ ra sơ sót, Quần Ngạo liền đem Triển công tử thân thể suy yếu sau trận ‘giáo huấn’ đuổi về sương phòng nghỉ ngơi, một mình đi dự tiệc.

Tần lão gia đáng thương, chỉ có một mình Tiểu Bính Tử thu xếp thanh chúc dưa muối cho hắn.

“Hồng Linh Cốc gì chứ, khó coi đến ngay cả chút thịt cặn cũng chẳng có luôn.” Tiểu Bính Tử lầu bầu múc cháo lên soi. “Lão gia, ngươi chịu khó ăn chút thứ này đi, cả ngày hôm nay ngươi không ăn gì hết.” Người khác thì rượu ngon món ngon, lão gia thì chỉ có mấy thứ này.

Tần Chính đem chân đạp lên lưng ghế dựa, hừ: “Cái gì mà Lão gia, là Triển công tử.” Còn ăn gì nổi nữa, tức muốn đầy bụng rồi.

Mặc Hương vội vã đẩy dưa muối qua một bên, mang lên cao điểm tinh xảo: “Lão gia, chịu đựng chút đi.”

“Đã nói phải gọi Triển công tử!” Tần Chính cười cười. “Không, là Nhị chủ tử.”

“Lão gia …” Tiểu Bính Tử cùng Mặc Hương lập tức lui người về sau.

Tần Chính đứng lên, đi tới trước mặt hai người họ nghiêm mặt nói: “Các ngươi nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, đổi Nhị chủ tử thành Lão gia.”

“Tiểu nhân không dám!” Tiểu Bính Tử cùng Mặc Hương sắp bị hù chết khiếp rồi, Lão gia bình thường suốt ngày không đứng đắn, nên cực kỳ sợ bộ dáng đứng đắn này của hắn.

Hai người họ cho rằng Lão gia là đang tức giận tới phát điên, cũng không nghĩ là Tần Chính lại hỏi họ: “Các ngươi cho rằng Vinh cốc chủ là thật sự chưa từng gặp qua Tần lão gia?”

Mới vừa gặp Vinh Hằng, thì Tần Chính đã ngửi được vị đạo trên người lão, người này gạt được Quần Ngạo, nhưng không thể gạt được con mắt của hắn, đó là sát khí. Nếu như hắn không đoán sai, thì lần này Vinh Hằng chính là muốn thay Triển gia diệt trừ hắn. Hôm nay hắn cùng Quần Ngạo bị hiểu lầm thân phận cũng không phải chuyện xấu, nếu như để cho Vinh Hằng phát hiện được Tần Chính chân chính đã bị phế võ công, thì sẽ lập tức làm khó dễ ngay. Mà đến lúc đó, Quần Ngạo vì bảo hộ hắn, cũng sẽ rơi vào thế khó.

“Thì ra là thế!” Tiểu Bính Tử kính nể dành cho Lão gia giống như nước sông thao thao. Vì Nhị chủ tử, Lão gia chấp nhận chịu nhục như thế!

Nhị phu nhân của hắn luôn lấy chính đạo hiệp nghĩa so với cái chết còn quan trọng hơn, Tần Chính không muốn y phải thương tâm. “Vừa lúc làm thử Nhị chủ tử, coi thử Vinh Hằng làm ra được cái trò gì vui.”

“Triển công tử!” Hồng Linh Cốc tốt xấu gì cũng không quên đạo đãi khách, mấy tiểu tư tiến vào liền lần lượt đem nhiều thứ đặt trước mặt Tần Chính. “Tiểu nhân mang đồ ăn tới cho ngài.”

Tiểu Bính Tử tiến lên nhìn: “Cháo tổ yến, canh gà chưng đương quy, canh cá trích, còn có …” Sợ trong đó có tẩm độc, Tiểu Bính Tử giả bộ thăm dò. “Nhất quán tiên, món của nữ nhân ăn?” Tất cả đều là chất lỏng thì không nói đi, sao ngay cả thức ăn dành riêng cho nữ nhân cũng mang lên luôn vậy?

Tiểu tư kia cười nói: “Cốc chủ nói, Triển công tử hầu hạ Tần lão gia cực kỳ khổ cực, nên cần phải dùng nhiều mới có lợi cho cơ thể, mới có lợi.”

Tần Chính muốn xông lên bóp chết chúng, Lão gia ta không cần có lợi cho cơ thể —-

Tiểu Bính Tử liền đưa tay ôm lấy Lão gia nhà mình, Lão gia, chịu nhục chút a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.