Chị, chị!Chị bị sao vậy?
Chi Chi dùng sức lay mạnh chị mình, cái người mà đang thẫn thờ ngơ ngác như nai vàng kia. Ai da, thật không hiểu nổi, rốt cục là có chuyện gì đã xảy ra với chị của nó?
-Hả?Gì cơ?
-Chị à, một tháng nay chị bị gì vậy?Cứ suy nghĩ vẩn vơ thứ gì thế?Hay là...chị thầm thích anh chàng nào rồi?
Vừa dứt lời, Chi Chi bị ăn ngay một cái cốc vào trán, ôi thôi đau phết!Nó phụng phịu cái mặt, chẳng thèm liếc chị mình đến nửa con mắt. Nó nói có gì sai?
-Thích cái rắm, bà đây là đang lo lắn cho tương lai của mình, hiểu chưa?
-Lo?
-Đúng!
Lão Thiên tại vị, đây có phải là Bối Ngải Vi đầu đội trời chân đạp đất không thế?Đây có phải là chị nó không thế?Phải biết rằng câu của miệng trước kia của chị nó là "Chuyện gì tới hẵng tới, lo xa làm gì cho mệt thân!" đấy nhé!
Chi Chi há hốc mồm đến cả nửa ngày vẫn không khép lại được, loạn thật rồi!Bối Ngải Vi thấy em mình như thế thì cũng chẳng biết nói gì thêm, vuốt mặt một cái rồi lại nhìn vào đồng hồ. Tới giờ rồi!
-Thôi chị có việc phải đi trước, tạm biệt em!
-------------------------------------
Bối Ngải Vi trên mình vẫn khoác đồng phục của trường, lại lái mô tô đi đến bệnh viện, dáng vẻ gấp gáp không so được!
-Hi thầy, em đến rồi!
-Ồ!
Vừa nhìn thấy Bối Ngải Vi, Phong Lãm đơ người vài giây, ho nhẹ mấy tiếng rồi lấy lại thần sắc ban đầu. À ừm, bộ đồng phục này nếu mặc lên người cô thì có tính là đồng phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-tong-tai-cung-vo-vo-doi/32893/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.