À ừm, không giấu gì anh, tôi là học sinh ở đấy!Phải gọi anh một tiếng "thầy" rồi!
Nghe đến đây, nam nhân kia sững lại đôi chút rồi lại khôi phục thần sắc ban đầu. Miệng lại nơ nụ cười đùa cợt, làm tinh thần của Bối Ngải Vi thêm bấn loạn. Lão Thiên tại vị, sao lại có người đẹp trai đến như thế chứ, lưu manh cũng đẹp, giận cũng đẹp, cười càng đẹp!
-Học sinh? Lớp mấy?
-Thưa thầy, 12 ạ!
-Xem ra...là tuổi học sinh, thân hình phụ huynh nhỉ?!
-...
Sắc lang, đại sắc lang!Mới gặp lần đầu mà đã chú ý đến thân hình của cô rồi, mặc dù thân hình cô đẹp thật!Mà thôi bỏ qua, quan trọng là phải giải quyết êm đẹp chuyện này trước cái đã!
-Em tên gì?
-Thưa thầy, Bối Ngải Vi, lớp 12A.
-Ồ, tôi là Phong Lãm. Chúng ta có vẻ có duyên, tôi chịu trách nhiệm môn Ngoại Ngữ của lớp em.
-...
-Nhưng bây giờ tôi đã bị "ngườita" làm cho trở thành phế nhân, tương lại sau này biết ra sao đây?
Phong Lãm lại bắt đầu than thân trách phận, càng khiến cho Bối Ngải Vi cảm thấy tội lỗi tột cùng. Đừng nghĩ cô là một kẻ hống hách, ngang ngạnh nha!Cô đây cũng là người rất có nguyên tắc và tình người đấy!Lần đầu tiên, trong cuộc đời, cô đã gây ra nghiệt chướng khó "xử" nhất, tội lỗi, tội lỗi!
Cô ngẩng mặt lên nhìn hắn, vẻ mặt tang thương như đưa đám, làm hắn sởn cả gai ốc lên. Mặc dù vậy, hắn vẫn không thể phủ nhận rằng cô rất đẹp, thật sự là tuyệt thế gia nhân nha!Nghĩ đến đây, hắn lại lóe ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-tong-tai-cung-vo-vo-doi/32892/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.