Chương trước
Chương sau
Lâm Nhiên giống loại người sẽ không tùy tiện trong lớp sao?

Đương nhiên là không rồi.

Thịnh Thanh Khê vừa dứt lời, Lâm Nhiên lập tức quay người nói với Hà Mặc: "Mặc tử, camera."

Hà Mặc: "......"

Việc này bọn họ đã làm không ít, Hà Mặc một cái áo đồng phục đi ra cửa sau, vòng một đường đi tới cửa trước, nghiêng người nép sát vào bảng đen, nhẹ nhàng tới gần chỗ camera, vung tay ném cái áo lên trên một phát, đã chuẩn xác bịt đầu cái camera kia.

Lâm Nhiên thấy đã xong thì duỗi tay ôm Thịnh Thanh Khê ngồi lên đùi mình.

Thịnh Thanh Khê dựa vào lồng ngực rắn chắc của Lâm Nhiên, không tự giác mà cọ cọ. Vòng ôm của Lâm Nhiên là nơi duy nhất có thể cho cô cảm giác an toàn, dù là kiếp trước hay là kiếp này đi nữa.

Lâm Nhiên đưa tay lên ôm mặt cô, nhẹ giọng hỏi: "Nguyện Nguyện muốn gì đây?"

Thịnh Thanh Khê không nói gì, chỉ nắm tay áo anh và nhắm mắt lại.

Lâm Nhiên kéo đồng phục to rộng lên, cô vốn đã gầy, giờ đây ngồi trong lòng anh, bị đồng phục che lại thì như không thấy đâu. Nhìn từ xa cũng chỉ cho rằng Lâm Nhiên đang ôm một cái áo mà thôi.

...

Khi Thịnh Thanh Khê tỉnh lại, cả người choáng váng.

Bởi vì cô không ở trong lớp, cũng không ở trong lòng Lâm Nhiên, mà đang nằm trên một cái giường đơn nào đó.

Thịnh Thanh Khê ngồi bật dậy quét mắt nhìn quanh, cô đang ở khu ký túc cho giáo viên Nhất Trung. Chủ nhân căn phòng này hẳn là của một người phụ nữ, nhưng người thường không ở đây, dấu vết để lại rất ít.

Ký túc giáo viên cách âm không tốt, ngoài cửa có tiếng trò chuyện mơ hồ truyền vào.

Thịnh Thanh Khê nghe thấy giọng Lâm Nhiên, cô cẩn thận nằm lại, tính chờ họ nói xong lời mới đi ra ngoài.

Phòng khách.

Lâm Nhiên dáng vẻ ngả ngớn nằm ườn trên sô pha, lải nhải với Hà Y Linh: "Dì này, có phải dì chưa từng thấy Tiểu Khê lưu nhà cháu đúng không? Dì không biết cậu ấy xinh đẹp thế nào đâu."

Hà Y Linh vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn Lâm Nhiên: "... Kỳ trước ta dạy Tin học ở lớp sáu."

Cô bé kia xuất sắc như vậy, bà có mù đâu mà không thấy, hừ.

Lâm Nhiên nhướng mày: "Cậu ấy đẹp nhất đúng không dì?"

Hà Y Linh: "... Đúng đúng đúng. À dì hỏi con, dạo trước Từ Nghi Dung tới tìm ta, có phải con bảo bà ta tới hay không? Ta nghĩ nghĩ ngoài con thì không ai dám bảo."

Hà Y Linh nói vậy cũng không phải không có ngọn nguồn.

Hà Vãn Thu và Hà Y Linh là hai chị em ruột, nhưng tính cách một trời một vực, nếu nói Vãn Thu là hoa lan lẳng lặng nở rộ, thì Hà Y Linh chính là một bông hồng đầy gai. Vì làm giáo viên nên đã thu liễm đi chút.

Hà Y Linh làm giáo viên không phải vì gì khác, chỉ đơn giản là không yên tâm về hai anh em Lâm Nhiên. Nhưng bà cũng không đến quá gần hai đứa nhỏ, sợ sẽ tạo áp lực cho chúng, vì vậy liền làm giáo viên Tin học.

Lâm Nhiên lười nhác đáp lại: "Vâng, là con. Có nói với dì chuyện Trình Giai Nguyệt chưa ạ?"

Hà Y Linh nghe đến đây thì điên tiết, trước kia sao bà không nhìn ra Lâm Hữu Thành lại ghê tởm như vậy, đúng là nhân mô cẩu dạng mà, thật ra vừa dốt vừa ngu.

Bà nhịn không được trừng mắt: "Chẳng phải cũng chỉ dám ra vẻ ta đây trước mặt Từ Nghi Dung thôi sao? Ngày đó, ta gọi một cú điện thoại tới, lớn tiếng lão cũng không dám. Hai ngày trước Trình Giai Nguyệt đã bị trả về nơi sản xuất rồi, hừ."

Lâm Nhiên nghe đến đó thì cười nhạo: "Lá gan bé tí thế thôi ạ?"

Nếu để Hà Y Linh nháo loạn, thì sẽ kinh động đến ông bà ngoại Lâm Nhiên đang ở nước ngoài. Lâm Hữu Thành người này, ai cũng không sợ, chỉ sợ mẹ vợ. Tới tuổi này rồi, vẫn còn cần mặt mũi chứ.

Giải quyết âm thầm, làm lớn chuyện để truyền ra ngoài cũng quá khó coi.

Hà Y Linh thở dài: "Haizzz, chắc là lão ta cho rằng không ai biết chuyện này. Nếu là con tới tìm, chắc còn giải quyết nhanh hơn ấy, cho nên đừng nói với Yên Yên. Lão già đó biết chắc cô sẽ không nói với Yên Yên."

Lâm Nhiên giật giật khóe miệng, không còn lời nào để nói.

Lâm Hữu Thành một bên sợ bị phát hiện, một bên lại không tự chủ được bản thân, đây không phải có bệnh thì là gì.

Hà Y Linh tám thêm một câu, cầm chìa khóa trên bàn chuẩn bị chạy lấy người, bà vẫy vẫy tay với Lâm Nhiên: "Tiểu Nhiên, lúc đi nhớ khóa cửa nha, ta còn có lớp."

Lâm Nhiên vâng một tiếng.

Hà Y Linh rời đi, Lâm Nhiên nhìn thời gian, 3 giờ chiều.

Anh nhẩm chắc Thịnh Thanh Khê cũng dậy rồi nhỉ, khi định mở cửa vào xem, cạch, cửa đã mở ra từ bên trong.

Cô gái nhỏ đầu tóc xù xù rón rén dò đầu ra ngoài, ngủ đến mặt đỏ bừng lên, nhìn kỹ còn thấy vết hằn hồng hồng bên má. Mẹ nó, đáng yêu quá.

Lâm Nhiên vươn tay nhéo má cô, hơi khom người, nhìn thẳng vào mắt cô: "Còn đau không?"

Thịnh Thanh Khê lắc đầu, cô nắm vạt áo Lâm Nhiên theo thói quen: "Lâm Nhiên, chúng ta về học đi."

Càng tới gần kỳ kiểm tra, Lâm Nhiên cảm thấy Thịnh Thanh Khê còn căng thẳng hơn anh nhiều nữa. Anh bỗng muốn trêu cô một chút, cười nói: "Thịnh Thanh Khê, cậu dạy kèm cho cả ba người một lúc, nếu mình thi không bằng hai đứa kia, phải đi chạy quanh sân thể dục gọi ba thì sao bây giờ?"

Thịnh Thanh Khê muốn tưởng tượng chút hình ảnh đó, nhưng sau đó, sau đó cô phát hiện mình không nghĩ nổi.

Cô tự giác nắm tay Lâm Nhiên, nhỏ giọng nói: "Mình chạy cùng cậu."

Lâm Nhiên ngẩn ra.

Anh nhận ra, Thanh Khê luôn có rất rất nhiều các loại cách để đánh gãy điểm mấu chốt của anh.

Sợ rằng một câu cô cũng không cần nói, anh đã muốn mang cả thế giới đến cho cô.

...

Một tuần sau, trong bầu không khí căng thẳng, họ đã đón chân kỳ kiểm tra giữa kỳ.

Khi nhìn thứ tự phòng thi, Lâm Nhiên cảm thấy mình đã thắng Hà Mặc và Tạ Chân ở vạch xuất phát rồi, bởi anh thi phòng 4, còn hai đứa lanh chanh kia vẫn ở phòng 10.

Lâm Nhiên đưa Thịnh Thanh Khê đến phòng thi, thấy cô đã yên vị ngồi xuống vị trí đầu, mới gõ gõ trán cô chuẩn bị rời đi: "Thi xong không được chạy lung tung, mình sẽ tới tìm cậu."

Thịnh Thanh Khê gật đầu.

Lâm Nhiên không ở lại lâu, cái phòng 1 này toàn con ngoan trò giỏi và mọt sách, để bọn họ thấy anh thì đại khái là rắm cũng không dám thả. Anh hoàn toàn có cơ sở để hoài nghi, nếu anh ở đây lâu bọn họ hẳn sẽ nghẹn chết.

Đề lần này độ khó vừa phải, hầu hết nằm trong chương trình cơ bản, vẫn chỉ có duy nhất đề Toán duy trì độ tàn ác của Nhất Trung, khó tới phát điên.

Hết giờ làm bài, Thịnh Thanh Khê ngồi im tại chỗ chờ Lâm Nhiên tới đón, nhưng cô chưa thấy bóng Lâm Nhiên đâu, đã thấy một nhóm chạy tới so đáp án.

Với việc này Thịnh Thanh Khê đã quá quen, cô yên lặng đưa tờ đề của mình ra.

Trước kia cô không có thói quen viết đáp án lên đề, nhưng bạn học ở Nhất Trung không giống Nhị Trung, họ nhiệt tình và thân thiện, luôn có rất nhiều bạn tới hỏi bài cô.

Dần dà, cô đã nuôi ra cái thói quen này.

Hơn nữa cô cũng biết, lần nhìn thấy tờ đề này lần nữa chính là tuần sau.

Lâm Nhiên vừa tới cửa đã thấy một đám người nhốn nháo vây quanh Tiểu Khê nhà mình, nhưng lại không dám đến quá gần, như sợ dọa đến cô vậy. Chờ Tiểu Khê nhà anh giao tờ đề ra, một đám người lập tức chạy sang góc khác tụ tập, cô gái nhỏ lén lút thở phào, còn vỗ về quả tim nhỏ của mình.

Lâm Nhiên đứng ngoài cửa sổ nhìn hồi lâu mới đi vào.

Tâm hồn cô vẫn luôn là một cô gái nhỏ, không biết điều gì ở đời trước buộc cô phải trưởng thành như thế.

Thịnh Thanh Khê thấy Lâm Nhiên tới, lập tức xách balo đi về phía anh, cô tự giác đưa balo ra. Lâm Nhiên nhận lấy khoác lên rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Tối nay đi ăn cơm với mình hay ở lại lớp tự học?"

Thịnh Thanh Khê chớp chớp mắt: "Ăn cơm với ai thế?"

Lâm Nhiên ôm vai Thịnh Thanh Khê, xoay cô đi gần bên lan can rồi mới nói tiếp: "Tống Hành Ngu, Yên Yên và bọn A Chân cũng đi. Nếu cậu muốn ở lại lớp, thì mình sẽ đưa cậu đi ăn ở nhà ăn trước"

Thịnh Thanh Khê nghĩ tới quan hệ đời trước của Tống Hành Ngu và Lâm Yên Yên, đắn đo vài giây mới đáp: "Mình đi với cậu."

Lâm Nhiên cười như không cười liếc mắt nhìn Thịnh Thanh Khê một cái: "Vẫn nhớ kết quả của lần trước lén nhìn người ta chứ, hôm nay mà để mình thấy cậu còn nhìn lén anh ta, mình sẽ cạo hết lông con 2018 kia."

Thịnh Thanh Khê: "......"

2018 quá vô tội.

Bạn học tình cờ đi ngang qua: "......"

Mình vừa nghe được gì thế, hàng ngày ở cạnh Nhiên ca hóa ra là cái đãi ngộ này à, học thần cũng quá thảm rồi.

Nhìn người ta có một cái cũng không được? Nhiên ca là ma quỷ sao?

Họ hẹn ăn cơm ở quán ăn Nhật.

Vì trời lạnh nên họ không lái xe, bọn họ không sợ lạnh nhưng sợ hai cô gái nhỏ không chịu được. Đợi khi bọn Lâm Nhiên bắt xe tới quán, Tống Hành Ngu đã tới rồi, anh ấy đứng ở ngoài phòng bao giơ tay chào họ.

Thịnh Thanh Khê nghĩ nghĩ, thôi thì cứ trốn sau lưng Lâm Nhiên đi, không nhìn người ta nữa.

Không lại tai bay vạ gió tới 2018.

Tống Hành Ngu tất nhiên là thấy động tác nhỏ của Thịnh Thanh Khê, anh ấy nhướng mày nhìn Lâm Nhiên, sau đó bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu. Xem như đã rõ, thằng nhóc Lâm Nhiên này hôm đó giận dỗi, âm khí trầm trầm, giờ mới có bộ dạng của người sống này, ừm cũng hoạt bát.

Tống Hành Ngu cười cười, dẫn đám nhóc này tới phòng bao.

Anh ấy biết hôm nay mới thi xong, nên chọn thời gian này giúp cả đám thư giãn một chút.

Sau khi ngồi xuống, Tạ Chân nhanh tay cầm lấy thực đơn, tiểu mập mạp cái khác không nói, riêng ăn là lành nghề nhất. Thường khi họ đi ăn ngoài, đều là Tạ Chân gọi món, nên đã thuần thục không thể hơn.

Thông thường Lâm Nhiên không can dự việc Tạ Chân gọi món, nhưng nay anh duỗi tay gõ gõ bàn trước mặt Tạ Chân, thấp giọng nói: "A Chân, đừng gọi rượu."

Tạ Chân sửng sốt: "Độ cồn nhỏ xíu này có việc gì đâu?"

Lâm Nhiên liếc mắt nhìn Thịnh Thanh Khê - người còn đang vô tâm thầm thì với Lâm Yên Yên, cô gái này không biết bản thân khi say sẽ ôm anh làm nũng những gì, vừa nũng nịu vừa muốn hôn, anh thật sự chịu không nổi.

Lâm Nhiên hừ cười một tiếng: "Ở đây có mèo say rượu."

Tạ Chân vò đầu, cũng đúng, Lâm Yên Yên vẫn còn bé, ảnh hưởng không tốt.

Sáu người họ ngồi hai bên bàn, Lâm Nhiên và Tạ Chân ngồi rìa ngoài, Thịnh Thanh Khê và Hà Mặc ngồi ở giữa, Lâm Yên Yên và Tống Hành Ngu ngồi trong cùng.

Tống Hành Ngu vừa ngẩng đầu là có thể cô bé ở đối diện.

Lần này thấy anh ấy, cô bé ngoan ngoãn chào anh Tống Này, hình như không còn sợ anh ấy như trước nữa.

Hai cô gái nhỏ không xen vào đề tài của mấy chàng trai kia, từ lúc ngồi xuống hai người đã ghé tai nhau lảm lảm không ngừng, đến tận khi đồ ăn lên vẫn đang nói. Lâm Nhiên nhìn không nổi, phải hăm he ra lệnh thì hai người mới trật tự ăn cơm.

Thịnh Thanh Khê cầm đũa lên rồi vẫn còn nhớ thương lời Lâm Yên Yên vừa nói.

Thịnh Thanh Khê nghe được, Tống Hành Ngu cũng nghe thấy rồi. Đương nhiên không phải cố ý nghe lén, vì anh ấy cách Lâm Yên Yên quá gần mà thôi, mà cô bé nói chuyện cũng không nghĩ đến đối diện vẫn có người ngồi.

Anh ấy ngẩng đầu nhìn lướt qua cô bé đang buồn rầu.

Thật ra cũng không có gì, cô bé chỉ nói với Thịnh Thanh Khê, trong trường mình đang bị người ta theo đuổi. Cô bé đã từ chối vài lần nhưng không được và không biết nên làm gì mới tốt.

Việc này Lâm Yên Yên không dám nói với Lâm Nhiên, cái tính tình ấy của anh trai, nói xong lại gây ra chuyện gì thì sao. Tuy rằng hơn nửa năm nay, Lâm Nhiên đã an phận hơn nhiều, nhưng đó chỉ là do Thịnh Thanh Khê kìm lại thôi, chứ cái tính đã ăn sâu vào xương cũng không đổi được.

Ăn xong, Tống Hành Ngu đi thanh toán, đám Lâm Nhiên chậm rãi đi ra khỏi quán.

Thịnh Thanh Khê và Lâm Yên Yên đi tít phía sau, hai cô gái nhỏ này vẫn đang thì thầm thương lượng về chuyện của nam sinh kia.

Tống Hành Ngu yên lặng đi phía sau nghe một lát, đột nhiên thấp giọng nói: "Nếu các em không tiện nói chuyện này với Lâm Nhiên, anh có thể giúp."

Dừng một chút, Tống Hành Ngu bổ sung nói: "Không đánh nhau gây chuyện, không uy hiếp đe dọa."

Lâm Yên Yên không nghĩ lại bị Tống Hành Ngu nghe được, cô bé hơi xấu hổ, đỏ mặt nấp sang cạnh Thịnh Thanh Khê.

Vốn là Tống Hành Ngu không nên quản việc này, vì thân phận không thích hợp. Nhưng nếu để hai cô bé này tự đi giải quyết, anh ấy cũng thấy không thích hợp, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì không tốt lắm.

Anh ấy biết hai anh em này bất hòa với gia đình, vậy nên Lâm Yên Yên chắc chắn sẽ không tính nói chuyện này với ba của họ.

Thịnh Thanh Khê cũng nghiêm túc tự hỏi tính khả thi của việc này.

Cô hoặc Tống Hành Ngu đi giải quyết việc này, hiệu quả chắc chắn sẽ khác nhau, cô không tính động tay động chân, tuổi cũng không lớn, khả năng cậu bé kia sẽ không để trong lòng. Tống Hành Ngu thì khác, ngoài ra anh ấy cũng lý trí hơn Lâm Nhiên một ít.

Không sai, Thịnh Thanh Khê biết Tống Hành Ngu không hề giống ngoài mặt.

So với Lâm Nhiên, kẻ tám lạng người nửa cân. Nhưng với quan hệ của anh ấy và Lâm Yên Yên hiện giờ, không đủ để khiến anh ấy mất lý trí.

Thịnh Thanh Khê suy tư một hồi, vẫn nên hỏi ý Lâm Yên Yên đi.

Cô nghiêng đầu hỏi: "Yên Yên, em thấy sao? Nếu cảm thấy không tiện thì giao cho chị."

Lâm Yên Yên chần chờ giây lát, nhỏ giọng đáp: "Được ạ."

Tống Hành Ngu thấy cô gái nhỏ đã đồng ý thì không khỏi cong môi, thấp giọng nói: "Anh sẽ liên lạc với em sau, bây giờ về với anh trai đi."

Lâm Yên Yên ngoan ngoãn gật gật đầu.

Ngoài cửa, Lâm Nhiên thấy hai người Thịnh Thanh Khê không theo kịp thì quay đầu lại nhìn thoáng qua, kết quả anh vừa quay đầu liền thấy Thịnh Thanh Khê đang ngửa đầu nói chuyện với Tống Hành Ngu, Tống Hành Ngu cười nhẹ.

Lâm Nhiên:?

Lâm Nhiên biết mình lòng dạ hẹp hòi, việc này anh có thể thản nhiên thừa nhận.

Chờ mấy người đi tới gần, anh không chút che giấu làm trò trước mặt mọi người lập tức nắm chặt tay cô.

Thịnh Thanh Khê: "......"

Cô thoáng giãy ra, Lâm Nhiên dùng sức lớn hơn ngày thường, nhưng lại không làm cô đau.

Tống Hành Ngu lái xe tới đây, anh ấy đảm đương đưa ba người Lâm Yên Yên về cửa hàng xe. Còn về Thịnh Thanh Khê, đương nhiên là không hâm mà xen vào, mùi dấm nồng nặc quá rồi.

Tống Hành Ngu bất đắc dĩ lắc đầu, lái xe rời đi trước.

Mấy người kia đi rồi, ven đường chỉ còn lại Lâm Nhiên với Thịnh Thanh Khê. Gió đêm rất lớn, Lâm Nhiên cắn cổ áo, một tay kéo khóa áo xuống, trùm cả người Thịnh Thanh Khê vào đồng phục của anh.

Tầm mắt chợt tối mịt, mùi hương của Lâm Nhiên tràn ngập.

Thịnh Thanh Khê nhẹ nhàng chọc chọc anh, nhắc nhở nói: "Lâm Nhiên, vẫn đang ở bên ngoài."

Lâm Nhiên ngả ngớn cười: "Ở bên ngoài thì sao thế? Về nhà là có thể ôm hử?"

Thịnh Thanh Khê: "... Chúng ta mặc đồng phục."

Lâm Nhiên nhướng mày: "Cậu muốn cởi ra?"

Thịnh Thanh Khê: "......"

Được rồi, cô không nên mở miệng nói chuyện.

-

Thứ Hai, tờ mờ sáng.

Trước bảng tin trong Tòa Mẫn học.

Hà Mặc và Tạ Chân chưa bao giờ dậy sớm thế này, đây cũng là lần đầu họ tới trường sớm như vậy. Tới quá sớm thế nên... giáo viên còn chưa kịp dán bảng thành tích lên nữa, hai đứa trẻ đành phải ngậm bánh bao ngồi xổm dưới bảng tin đợi.

Thầy giáo cầm bảng điểm đi đến còn bị hai người ngồi đó dọa nhảy dựng.

Hai đứa nhỏ này làm gì đây?

Tạ Chân và Hà Mặc vừa thấy thầy giáo tới, không rảnh ăn cơm nữa, cũng không cho thầy kịp dán, lập tức túm lấy bảng điểm tìm thành tích của mình trước. Mắt nhỏ của Tạ Chân chưa từng linh hoạt như vậy, như gió mà lướt một đường không ngừng.

Hai phút sau.

Hai đứa ôm đầu gào khóc.

Bọn họ quá thảm rồi.

Thầy dán điểm cũng đã gặp qua học sinh kiểu này, ông thở dài an ủi nói: "Chuyện học hành ấy mà, có áp lực có khẩn trương là việc tốt, nhưng quá độ sẽ thành chuyện xấu. Cho nên các em phải biết sắp xếp và suy nghĩ thoáng lên."

Hà Mặc, Tạ Chân mắt điếc tai ngơ.

Bọn họ mới không thèm để ý học tập, mặt mũi sắp mất hết rồi đây.

...

7 giờ rưỡi, khi Lâm Nhiên và Thịnh Thanh Khê đi vào lớp, cảm thấy hôm nay khang khác.

Sáng sớm, 12.1 bất thường.

Chỗ ngồi của Hà Mặc và Tạ Chân đầy người vây quanh, nam hay nữ gì cũng có, tiếng cười phá trời không ngừng nổ ra. Còn có người ngồi tại chỗ cười chảy nước mắt, trường hợp thoạt nhìn buồn cười lại thác loạn.

Thịnh Thanh Khê tò mò nhìn sang.

Lâm Nhiên thấy cô hứng thú, liền đi tới gõ gõ nhẹ lên bàn cạnh bàn Hà Mặc, người vây xem sôi nổi quay đầu xem, vừa là thấy Lâm Nhiên thì chớp mắt ý cười đã đọng lại trên khóe miệng.

Không tới ba giây, cả đám tản ra.

Thịnh Thanh Khê chớp mắt, mọi người hình như rất sợ Lâm Nhiên.

Sau khi đám đông tản ra, Thịnh Thanh Khê và Lâm Nhiên thấy được bộ dáng lúc này của hai người Hà Mặc và Tạ Chân. Trên đầu mỗi người buộc một dải vải bố màu trắng, bên trên là dòng chữ viết bằng bút marker.

Trên đầu Tạ Chân viết: Nhiên ca là người ba tốt!

Trên đầu Hà Mặc viết: Ba ơi bọn con không muốn tới sân thể dục!

Thịnh Thanh Khê nhấp môi trộm cười nhẹ.

Lâm Nhiên nhìn chằm chằm hai cái trán, rất có hứng thú nhìn hồi lâu, nhẹ nhướng mày: "Các cậu tính buộc bao lâu?"

Hà Mặc vẻ mặt nghiêm túc: "Ngài là ba, ngài định đoạt!"

Tạ Chân ngồi nghiêm chỉnh: "Không sai, ba, ngài vui vẻ là tốt rồi!"

Lâm Nhiên cười nhạo một tiếng: "Được rồi, mọi người cũng xem hết rồi, đừng ảnh hưởng tới thầy cô dạy học."

Hà Mặc cảm động suýt rớt nước mắt, giả mù sa mưa mà quẹt nước mắt vô hình: "Nhiên ca! Không uổng công tôi tôn kính cậu nhiều năm như vậy!"

Tiểu mập mạp còn trực tiếp ôm lấy tay Lâm Nhiên cọ cọ: "Nhiên ca, vì những lời này của cậu, sang năm dù có chết tôi cũng phải độ cái xe bảo bối của cậu càng trâu bò."

Lâm Nhiên không thèm để ý bọn họ nói nhảm, mà duỗi tay bóp bóp hai má Thịnh Thanh Khê: "Vài ngày không thấy cậu cười rồi, vừa rồi vui vẻ như vậy?"

Thịnh Thanh Khê lắc đầu.

Chỉ là bà dì đi rồi mà thôi.

Không khí náo nhiệt tràn trề sức sống không thể kéo dài đến tiết học đầu, tiếng chuông vừa vang, lão Khuất đã cầm bài thi và bảng điểm đi vào.

Những đóa hoa nhỏ của Tổ quốc đều héo quắt, cuộc sống quá khó khăn a.

Lão Khuất không giống Tưởng Minh Viễn phát mỗi người một bảng thành tích, cũng không đọc xếp hạng từng người, chỉ nói qua loa về thành thích và điểm trung bình của cả lớp trong toàn khối.

Đương nhiên, lão Khuất vẫn cường điệu khen ngợi Thịnh Thanh Khê. Bởi đã hai năm ông chưa được sờ tới bốn chữ 'Hạng nhất toàn khối' này rồi.

Lão Khuất cười tủm tỉm nhìn về phía Lâm Nhiên, ông cảm thán nói: "Lâm Nhiên này, trước kia thầy cho rằng em suốt ngày chỉ biết gây họa cho thầy, không nghĩ tới khi sinh thời còn có thể thấy có ngày em làm được việc tốt nha."

Lâm Nhiên: "......"

Các bạn học cố nín cười.

Thịnh Thanh Khê yên lặng cúi đầu.

Tuy nguyên nhân cô chuyển lớp mọi người đều rõ, nhưng bị thầy giáo nói huỵch toẹt ra như vậy cô vẫn rất ngượng ngùng.

Lâm Nhiên biết Thịnh Thanh Khê da mặt mỏng, anh cười cười nhìn lướt qua cô gái nhỏ, hai tai hồng thấu rồi.

Lâm Nhiên nhìn lão Khuất, lười nhác nói: "Ngài vẫn nên phân tích bài kiểm tra Toán lần này mau đi, đến bây giờ em còn đang nhớ thương cái đề cuối cùng kia đấy."

"Ai nha, nhìn xem nhìn xem, Lâm Nhiên mà cũng có ngày yêu học tập. Kiến nghị các em nên học tập Lâm Nhiên, tất nhiên, việc đi thi tùy tâm sở dục thì không được học đâu nhé." Lão Khuất cũng không nói nhiều nữa, rốt cuộc học vẫn quan trọng hơn.

Hết tiết, Thịnh Thanh Khê chạy tới cạnh bục giảng hỏi lão Khuất muốn xem bảng điểm, lão Khuất vừa nhìn đã biết cô bé này không phải tới xem thành tích của bản thân, rốt cuộc người có thể thi ra hạng nhất liên tục thì nhất định đã đoán trước được rồi.

Lão Khuất hỏi nhỏ Thịnh Thanh Khê: "Thịnh Thanh Khê, em thành thật nói với thầy đi, em nói xem Lâm Nhiên như vậy thì có thể thi vào đại học gì hả?"

Thịnh Thanh Khê vừa lúc nhìn thấy thành tích của Lâm Nhiên.

Lần này Lâm Nhiên thi rất tốt, vừa đạt hạng 10 của lớp, xếp thứ 53 toàn khối. Dựa vào bảng điểm này, Lâm Nhiên khẳng định có thể thi vào đại học chính quy.

Bởi vì Lâm Nhiên tiến bộ rất nhanh, tốc độ tiến bộ của anh khiến người ta kinh hãi, nên giáo viên đều chờ đợi Lâm Nhiên có thể càng tốt hơn trong tương lai.

Lão Khuất biết thành tích bây giờ của Lâm Nhiên là từ Thịnh Thanh Khê dạy ra, không ai có thể hiểu rõ khả năng của Lâm Nhiên bằng Thịnh Thanh Khê.

Thịnh Thanh Khê ngẫm hồi lâu, nghiêm túc nói: "Dạ thầy, em cảm thấy Lâm Nhiên có thể thi đỗ bất kỳ trường nào cậu ấy muốn."

Lão Khuất trừng mắt, xác nhận lại hỏi: "Thật sao?"

Thịnh Thanh Khê gật đầu: "Thật ạ."

Lâm Nhiên nhìn Thịnh Thanh Khê đứng trên bục giảng ríu rít thầm thì với lão Khuất rất lâu mới về chỗ, lúc nói chuyện, lão Khuất còn nhìn tới chỗ này, liếc khẩu hình của lão Khuất cái đã biết hai người kia đang bàn luận về anh.

Thịnh Thanh Khê ngồi vị trí sát cửa sổ, nên khi về chỗ cô phải đi qua Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên thấy Thịnh Thanh Khê muốn về chỗ, nhanh chóng dịch ghế một chút, không cho cô qua.

Thịnh Thanh Khê nâng mắt liếc anh một cái, như đang hỏi anh lại quậy cái gì.

Lâm Nhiên hất hất cằm lên chỗ lão Khuất, nghiêng người híp mắt nhìn Thịnh Thanh Khê: "Thẳng thắn được khoan hồng."

Thịnh Thanh Khê mấp máy môi, nói nhỏ: "Lâm Nhiên, thầy Khuất hỏi cậu muốn thi trường đại học nào. Mình nói cậu thi Đại học Ninh Thành, vì cậu nhiệt tình yêu thương Tổ quốc, đã mơ ước muốn tới thủ đô rất lâu."

Lâm Nhiên: "......"

Anh nói lúc nào?

Lâm Nhiên trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: "Cậu muốn tới Đại học Ninh Thành?"

Thịnh Thanh Khê thấy anh bày ra dáng vẻ nghiêm túc thì không khỏi mỉm cười, cô khom lưng tiến sát gần anh, ngọt ngào nói: "Mình muốn tới đại học có cậu, đi đâu cũng được."

Thiếu nữ trước mặt cong môi cười, mắt đen mang theo ý cười tinh ranh.

Lâm Nhiên á khẩu không nói được gì, tình cảm của cô còn mãnh liệt nóng bỏng hơn lửa, thổi quét qua trái tim anh, khiến máu toàn thân anh bắt đầu sôi trào.

Lâm Nhiên cắn chặt răng, nếu không phải đang ở trong lớp, anh khẳng định sẽ ấn người lên bàn mà hôn.

Anh cứng người dịch ghế, nín thinh không ho he lời nào.

Khi đi qua Lâm Nhiên, Thịnh Thanh Khê lén lút chọt chọt lên vành tai Lâm Nhiên.

Lỗ tai đo đỏ.

Thật đáng yêu.

...

Lâm Nhiên cho rằng hôm nay sẽ kết thúc như thế.

Rạng sáng hai giờ.

Điện thoại anh bỗng điên cuồng rung lên.

Lâm Nhiên nhăn mày, từ trong chăn duỗi tay ra lấy điện thoại nhìn thoáng qua, tin nhắn trong nhóm liên tục gửi tới, mục đích chính là muốn đánh thức anh.

Có phúc cùng hưởng gặp nạn rời nhóm ( 3)

Tin nhắn chưa đọc 99+

[ Hướng tới biển lớn không người: Cậu nói xem Nhiên ca có thức không đó? Nếu không thức thì hai đứa mình quá giờ đêm chơi cái gì đây. ]

[ Béo khỏe béo đẹp: Tạm thời không nói nới việc cậu ấy thức hay không, cậu ngồi ngay cạnh tôi mà cứ khăng khăng nhắn WeChat là sao? ]

[ Hướng tới biển lớn không người: Tôi đang thở dốc không kịp, nói sợ mệt chết. ]

[ Béo khỏe béo đẹp: Hai chúng ta không phải tự ngược sao? Nhiên ca cũng nói như kia là được rồi mà. ]

[ Hướng tới biển lớn không người: Là anh em, nói không giữ lời sao tính là anh em được. ]

[ Béo khỏe béo đẹp: Tôi gửi lại lần nữa. ]

[ Béo khỏe béo đẹp: Video video video ]

Lâm Nhiên trượt màn hình đọc hết tin nhắn rồi mới ấn mở video.

Khung cảnh tối om, nhìn kỹ mới thấy trong bóng tối có hai bóng người, màn ảnh hơi hơi rung lắc.

Trong tiếng gió xào xạc xì xào hỗn loạn, vọng ra tiếng kêu của Hà Mặc và Tạ Chân, lắng nghe còn có người quay video nghẹn cười.

"Lâm Nhiên!"

"Ba ơi!"

"Nhiên ca!"

"Phụ thân!"

Lâm Nhiên lập tức bị dọa tỉnh, anh không nghĩ tới hai đứa ngốc này lại đi sân thể dục thật. Muốn giữ sĩ diện mà vẫn giữ lời hứa, nên cũng chỉ có thể chọn hơn nửa đêm.

Lâm Nhiên đáp lại vô cùng đơn giản thô bạo, trực tiếp phát bao lì xì 2 vạn tệ vào nhóm.

Sau đó lưu lại video.

[Firegun: Trở về ngủ đi. ]

Sân thể dục Nhất Trung, trời tối om.

Hà Mặc và Tạ Chân ngồi trong gió lạnh trung điên cuồng giật bao lì xì, thật ra bọn họ không lạnh, vừa rồi họ chạy vài vòng nên nóng muốn chết, bên cạnh là trợ thủ nhỏ họ gọi từ cửa hàng xe tới, bây giờ còn đang cười bò ở kia kìa.

Tạ Chân nhếch miệng cười: "Nhiên ca thế mà không chửi người!"

Hà Mặc búng trán cậu một cái: "Không có tiền đồ, ba cũng gọi cả rồi!"

Tạ Chân kéo Hà Mặc đứng dậy, tiểu mập mạp rất cao hứng: "Không có việc gì, đã đánh cuộc thì phải chịu thua. Đi thôi, về ngủ nào, ngày mai còn phải luyện đề đấy, tôi thấy cả tối nay tiên nữ đều chữa bài thi cho chúng ta."

Hà Mặc đáp tay lên vai Tạ Chân: "Được, về thôi."

Trợ thủ nhỏ ở cửa hành xe hỏi dò: "Anh, video này em có thể giữ lại sao?"

Hà Mặc, Tạ Chân trăm miệng một lời trả lời: "Nằm mơ đi!"

Cậu nghĩ ngon thế!

Vốn dĩ với họ mà nói, thành tích kiểm tra rất nhàm chán, vì bọn họ không để bụng tới thành tích, không khí trong lớp họ cũng không cảm giác thấy. Nhưng giờ đây lại không giống vậy.

Từng ngày ảm đạm chợt trở nên náo nhiệt.

Thậm chí hai người còn rất chờ mong với ngày mai.

Lâm Nhiên ngồi dựa trên giường, xem qua video kia rất nhiều lần.

Anh không biết đời trước sau khi mình chết, hai đứa ngốc kia sống ra sao, ở cái 18 ấy, cuộc sống của họ ngược nhau, hai người kia đi từng bước tới tương lai, còn anh lại mãi dừng chân tại năm đó.

Rất lâu sau, Lâm Nhiên thả điện thoại xuống, nằm lên giường.

Anh ngẩn người nhìn bóng đêm.

Một đời này, nhất định sẽ không giống vậy, đúng không?

Lâm Nhiên muốn có tương lai.

Có Thịnh Thanh Khê, có người thân, có bạn bè của tương lai.

Anh muốn có một tương lai mà anh chưa từng nghĩ tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.