Lâm Nhiên giống loại người sẽ không tùy tiện trong lớp sao?
Đương nhiên là không rồi.
Thịnh Thanh Khê vừa dứt lời, Lâm Nhiên lập tức quay người nói với Hà Mặc: "Mặc tử, camera."
Hà Mặc: "......"
Việc này bọn họ đã làm không ít, Hà Mặc một cái áo đồng phục đi ra cửa sau, vòng một đường đi tới cửa trước, nghiêng người nép sát vào bảng đen, nhẹ nhàng tới gần chỗ camera, vung tay ném cái áo lên trên một phát, đã chuẩn xác bịt đầu cái camera kia.
Lâm Nhiên thấy đã xong thì duỗi tay ôm Thịnh Thanh Khê ngồi lên đùi mình.
Thịnh Thanh Khê dựa vào lồng ngực rắn chắc của Lâm Nhiên, không tự giác mà cọ cọ. Vòng ôm của Lâm Nhiên là nơi duy nhất có thể cho cô cảm giác an toàn, dù là kiếp trước hay là kiếp này đi nữa.
Lâm Nhiên đưa tay lên ôm mặt cô, nhẹ giọng hỏi: "Nguyện Nguyện muốn gì đây?"
Thịnh Thanh Khê không nói gì, chỉ nắm tay áo anh và nhắm mắt lại.
Lâm Nhiên kéo đồng phục to rộng lên, cô vốn đã gầy, giờ đây ngồi trong lòng anh, bị đồng phục che lại thì như không thấy đâu. Nhìn từ xa cũng chỉ cho rằng Lâm Nhiên đang ôm một cái áo mà thôi.
...
Khi Thịnh Thanh Khê tỉnh lại, cả người choáng váng.
Bởi vì cô không ở trong lớp, cũng không ở trong lòng Lâm Nhiên, mà đang nằm trên một cái giường đơn nào đó.
Thịnh Thanh Khê ngồi bật dậy quét mắt nhìn quanh, cô đang ở khu ký túc cho giáo viên Nhất Trung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-toi-yeu-tham-cung-trong-sinh/2528701/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.