Kỳ kiểm tra giữa kỳ qua đi, thời gian tựa như cũng bứt tốc, chớp mắt một cái đã tới tháng 12.
Bây giờ hầu hết người trong khuôn viên trường đều đã mặc đồng phục mùa đông, còn có người hận không thể trùm thêm một cái áo bông ở ngoài, nhưng vẫn còn có người mặc đồng phục hè.
Ví dụ như, Lâm Nhiên.
Mấy ngày gần đây, nhiệt độ không khí mỗi ngày một giảm sâu, rét muốn chết rồi.
Các bạn lớp một nhìn Lâm Nhiên còn mặc đồng phục hè mỏng manh như thế, nhìn thôi đã cảm thấy lạnh rồi, mùa đông luôn là lúc họ bội phục Lâm Nhiên nhất, làm lão đại cũng không dễ dàng gì, cái thời tiết này mà vẫn phải duy trì phong độ.
Sáng nay lúc vừa thấy Lâm Nhiên, Thịnh Thanh Khê cũng phát hốt, nhưng bàn tay Lâm Nhiên lại vẫn ấm.
Thật sự không lạnh à?
Trước kia đơn vị của cô cũng rất nhiều nhóc trẻ tuổi, nhưng vào đông thì vẫn cứ bọc mình thành gấu cả.
Thịnh Thanh Khê chống cằm nhìn Lâm Nhiên, nhìn đến mất hồn.
Lâm Nhiên vừa xoay đầu đã thấy Thịnh Thanh Khê đang ngơ ngác nhìn anh, mắt to long lanh trong veo, nhưng lại không có tiêu điểm, vừa nhìn đã biết là thất thần rồi. Trên khuôn mặt nhỏ còn tự ấn ra một vết hằn đỏ đậm.
Lâm Nhiên đưa tay búng trán cô một phát.
Cô gái nhỏ che lại trán mình, đáng thương hề hề liếc anh một cái.
Lâm Nhiên cười nhẹ một tiếng: "Nhìn mình mà cũng mất hồn được hử? Có nhìn thấu sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-toi-yeu-tham-cung-trong-sinh/2528699/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.