- Dừng lại đi...tôi đồng ý...
Hắn nhếch môi cười, đôi tay lạnh băng kéo cô lại vào lòng.
- Biết điều là tốt, Nguyên, cậu biết xử lí thế nào rồi chứ!
- Vâng thưa lão đại.
Nguyên tuân lệnh vác Long đi xuống phía dưới tầng hầm, mật thất đóng kín lại. Trong phòng bây giờ chỉ còn lại hắn và cô. Cô gục xuống sàn, mái tóc dài che hết gương mặt cô, từng giọt nước mắt rơi chạm đất, cô không thể tin nổi cuộc sống mình thay đổi quá mức nhanh chóng...chỉ vì một tên cầm thú.
Trần Dương Thần vén nhẹ mái tóc của Hạ Quyên Quyên, để lộ góc nghiêng thần thánh, hắn phải thừa nhận người con gái này rất đẹp, nếu trang điểm kĩ lên sẽ đẹp hết phần thiên hạ cho xem.
- Em thật quyến rũ.
Hắn cúi đầu thủ thỉ vào tai cô, làm Hạ Quyên Quyên hơi rùng mình.
- Tôi hận anh, đến chết vẫn hận.
Không khí trong phòng lạnh đến thấu xương, hắn tà mị nhếch môi, nụ cười vô cùng quái đản.
- Nếu sau này em biết tất cả sự thật em sẽ phải cảm ơn tôi thôi! Tiểu yêu tinh bé nhỏ à!
Trần Dương Thần đã hết sức chịu đựng, thô bạo bế Hạ Quyên Quyên lên ném thẳng lên chiếc giường, một tay cởi chiếc áo vest cùng chếc cavat ra ném thẳng xuống đất, tiến dần đến Hạ Quyên Quyên, cô run sợ lùi về phía sau, ám khí của hắn quá mạnh, hắn là một tên ác ma giết người không chớp mắt.
- Anh...
Chưa kịp chớp mắt, chiếc đầm trên người cô bị hắn xé toạc thành nhiều mảnh, cô hoảng sợ che mình lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-sung-vo/182772/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.