Lâu Yến Vy trừng to mắt: “..”. “Chị, chị có phải chị ruột của em không?” “Không phải chị ruột đâu.”
“Đều nói anh em tính toán rõ ràng, nếu như chúng ta không phải là chị em ruột vậy thì đừng có tính toán kỹ như vậy nha” Lâu Yến Vy bày ra dáng vẻ giữ của đẩy tay của Tô Lan Huyên lẩm bẩm nói: “Lúc trước chị mượn tiền của em nhưng chưa trả lần nào”.
Tô Lan Huyên búng tay vào đầu Lâu Yến Vy: “Dạo này đầu óc cũng lanh lợi nhỉ, học được cách chơi chữ rồi. Trả tiền? Em đừng có mơ, em chỉ còn lại người thân là chị thôi, gia tài nhỏ của em không cho chị thì cho ai?”
“Chị, chị giàu như vậy rồi còn thèm khát chút tiền mọn của em?” Lâu Yến Vy lắc đầu như trống bỏi nói: “Không đưa”.
“Nhìn cái dáng vẻ mê tiền đó của em kìa, chị mới không tin em nguyện ý vào trong đó mấy năm” Tô Lan Huyên dán miếng cao cuối cùng nói: “Đừng có nghĩ linh tinh, lỗi em phạm có gì to tát đâu? Đừng có tự dọa bản thân mình, chị đảm bảo em sẽ không ngồi tù.”.
“Chị, chị thật tốt, đến đây, hôn cái nè” Lâu Yến Vy nói liền ôm cổ của Tô Lan Huyên hôn lên: “Đây là nụ hôn đầu của em”
Tô Lan Huyên vui vẻ buộc miệng nói: “Chị tin em mới là lạ, em với Vạn Hoài Bắc đều hôn rồi còn nói gì mà nụ hôn đầu”
Lời này vừa thốt ra cả căn phòng chìm trong yên tĩnh.
Lâu Yến Vy kích động đến suýt chút nữa nhảy từ ghế sofa lên: “Má nó, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-phu-nhan-duoi-toi-roi/1208443/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.