Chương trước
Chương sau

Đã nhiều năm rồi tổ chức Bóng Đêm không có động tĩnh lớn như vậy. Vẻ mặt của người đi đường đều mông lung. Đây là đã xảy ra chuyện gì?
Nhiều bên thể lực đóng quân ở bến tàu Lâm Viên, dù sao đây cũng là một miếng thịt béo bở, ai cũng muốn tranh lấy một phần.
Vừa thấy người của tổ chức Bóng Đêm hành động, mấy nhóm nhỏ cũng không dám đắc tội với tổ chức Bóng Đêm nên đều né tránh.
Một số tổ chức có chút thế lực liền sai người đi thăm dò, nhưng đến cả một cọng lông cũng không thăm. dò ra.
Trên con thuyền màu xanh lam, Lệ Quốc Phong nghe được thủ hạ của mình báo cáo trên mặt biển có không ít người của Bóng Đêm, bọn họ ngang nhiên xuất hiện, trên thuyền còn treo cả ký hiệu, trong lòng ông ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
“Chẳng lẽ hướng tới chúng ta sao?” Một ông già cao tuổi hỏi: “Là có người tiết lộ hành tung của chúng ta. sao?”
“Trước tiên đi xem xem đã” Lệ Quốc Phong đứng trên boong tàu, cầm kính viễn vọng nhìn ra ngoài mặt biển xa, thấy một con thuyền lớn như một con cá voi khổng lồ đang chạy rất nhanh về phía này.
Thần kinh của Lệ Quốc Phong căng như dây đàn: “Mọi người nâng cao cảnh giác” Bất kể tổ chức Bóng Đêm có phải hướng tới bọn họ hay không đều phải chuẩn bị sẵn sàng.
Trên mặt biển còn có không ít du khách, những phú hào giàu có mang theo người đẹp nằm trên boong tàu thưởng thức trời xanh mây trắng, một sự hưởng thụ vô cùng xa hoa.
Một chiếc thuyền chiến lao ra từ bên này với tốc độ nhanh như tên lửa, nước biển vắng bốn phía, các phú hào giậm chân chửi rủa, chủ yếu là muốn tìm chủ nhân tính sổ, nhưng khi nhìn thấy một đội thuyền đang tiến lại đây thì sợ tới mức trợn tròn mắt.
Mỗi một con thuyền rẽ sóng đều làm bắn tung lên những cơn bọt nước, làm cho đám phú hào và người đẹp ướt sũng, những người này ngay cả cái rắm cũng không dám thả.
Lục Đồng Quân và Lan Huyên cũng đi đến bến tàu. Tô Hạo Trần bị người của tổ chức Thiên Dạ mang đi đến giờ vẫn chưa có tin tức. Nghe nói Hạ Bảo cũng có thể đã bị tổ chức Thiên Dạ bắt đi, trong lòng Lan Huyên càng lo lắng.
Lan Huyên và hai người Hạ Đình Hạ Vân cùng hội họp.
“Tình hình giờ thế nào rồi? Có tin tức gì không?"
Hạ Đình lắc đầu: “Vẫn chưa có, cô Tô đừng gấp, chiếc du thuyền bắt cóc Bé Bảo chắc chắn chưa ra khỏi trong vùng biển này.”
Lục Đồng Quân thấp giọng nói: “Mang máy tính đến cho tôi xem”.
Hạ Đình mang máy tính đến cho Lục Đồng Quân, anh mở máy tính ra, không đến một phút đồng hồ đã đăng nhập được vào hệ thống giám sát, anh đã tập trung được hình ảnh của Hạ Bảo rất nhanh.
“Là một người phụ nữ đã bắt cóc bé Bảo đi?” Lục Đồng Quân cau đôi mày kiểm lạnh lùng lại: “Tổ chức Thiên Dạ cũng không tuyến phụ nữ”
“Vậy không phải tổ chức Thiên Dạ ư?”
Lan Huyên đi tới bên cạnh Lục Đồng Quân cùng nhìn vào máy tính, cô nhìn chằm chằm vào người trong ảnh, cảm thấy rất quen thuộc.
Khi nhìn thấy hình ảnh Hạ Bảo bị người phụ nữ đó ôm đi, cô lập tức phát hiện ra: “Là Tần Huệ Mẫn, là bà ta đã bắt cóc bé Bảo”
Lan Huyên chung sống dưới một mái nhà với Tần Huệ Mẫn nhiều năm như vậy, không cần nhìn mặt cũng có thể nhận ra.
“Tân Huệ Mẫn?”
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, Lục Đồng Quân nói: “Nếu là Tần Huệ Mẫn, vậy thì dễ làm rồi”
Ít nhất là Hạ Bảo vẫn an toàn.
Nếu thật sự là bị tổ chức Thiên Dạ làm, Hạ Bảo bị mang ra ngoài khu vực biển, vậy thì sẽ vô cùng phiền toái.
Lục Đồng Quân lập tức gọi điện thoại hạ lệnh: “Điều tra tất cả du thuyền trên biển, không được bỏ sót một cái nào.”
Bên này Vạn Hoài Bắc và Hạ Lăng nhận được mệnh lệnh, mấy trăm người khác đang trên biển cũng đã nhận được lệnh, bắt đầu sắp xếp việc kiểm tra.
"Lão đại đến rồi, tìm được bé Bảo sẽ không phải là chuyện khó nữa” Vạn Hoài Bắc thở phào một hơi.
Hạ Lăng hướng ánh mắt tìm kiếm trên mặt biển, nhìn thấy một con thuyền đang dừng lại bèn nói: “Vạn lão nhị, qua đây”.
Lúc này Vạn Hoài Bắc cũng không so đo Hạ Lăng gọi anh là lão nhị, chỉ cần tìm được người trở về, Hạ Lăng không ghi hận anh ta, vậy anh ta đã cảm ơn trời phật rồi.
Trên một chiếc du thuyền màu trắng.
Tần Huệ Mẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, bèn đi ra khỏi khoang thuyền, nhìn thấy trên mặt biển bỗng nhiên có thêm không ít du thuyền nên trong lòng hơi hoảng sợ.
“Lan Ninh, con nhìn xem, có phải đã xảy ra chuyện gì không, sao đột nhiên lại có thêm nhiều du thuyền như vậy”.
Tô Lan Ninh cũng đi ra khỏi khoang thuyền, cầm lấy kính viễn vọng nhìn qua: “Đúng là có điểm kỳ lạ, có lẽ mấy vị người giàu có đã thuê du thuyền để ra ngoài thưởng ngoạn, không cần ngạc nhiên.”
Những nhóm người giàu có thế hệ thứ hai bình thường không có việc gì làm, quả thật thường tụ tập một chỗ cùng những ngôi sao người đẹp rời bến đi du ngoạn.
Tần Huệ Mẫn cũng không để ý nữa, hỏi: “Lan Ninh, bây giờ dẫn người đi rồi con định tính thế nào, chúng ta không thể lênh đênh trên biển mãi được.”
Hạ Bảo bị bọn họ trói lại vứt trong khoang thuyền.
“Không vội, con đã thông báo cho cô Tần, đến lúc đó sẽ giao thứ dã chủng này cho cô ấy xử lý, chúng ta không cần động tay”
“Lan Ninh, con muốn mượn đao giết người à?" Tần Huệ Mẫn sợ hãi nhìn vào mắt con gái, con gái bà ta càng ngày càng điên rồi.
“Lan Huyên có nhà họ Lý và nhà họ Lục làm chỗ dựa, chúng ta không thể làm gì cô ta, tất nhiên là phải tìm một người dám xuống tay với Lan Huyên. Lan Huyên rất quan tâm đứa bé này, nhất định có thể đả kích cô ta”
“Đứa bé còn nhỏ như vậy, có tàn nhẫn quá không? Chúng ta có thù oán với Lan Huyên, nhưng đứa bé này cũng đâu phải là con của cô ta. Cho dù đứa bé này có xảy ra chuyện gì, nó có thể đả kích đến Lan Huyên được bao nhiêu” Tần Huệ Mẫn nhìn vào trong khoang thuyền.
Đôi mắt to tròn của Hạ Bảo nhìn chằm chằm Tần Huệ Mẫn, Tần Huệ Mẫn bị nhìn nên chột dạ, nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác: “Lan Ninh, hay là đem người trả lại đi?”
“Mẹ, rốt cuộc mẹ bị sao thể, sợ hãi vớ vẩn, chẳng lẽ mẹ nỡ trơ mắt nhìn con bị Lan Huyện giẫm nát dưới chân sao?”
Tần Huệ Mẫn thở dài một hơi, bà ta cũng rất hận Lan Huyên, nhưng mỗi lần đều bị Lan Huyên kia chỉnh ra trò, cho nên hiện giờ bà ta cũng không dám tùy tiện đắc tội Lan Huyên.
Tô Lan Ninh đi vào trong khoang thuyền, tức giận đá Hạ Bảo một cái: “Đồ dã chủng, đừng có trách tao, muốn trách thì hãy trách Lan Huyên đã làm liên lụy mày”
Tô Lan Ninh cũng đang che mặt, hiện giờ cô ta đã làm việc rất cẩn thận, không còn lỗ mãng như trước đây nữa.
“Đồ phụ nữ xấu xa” Hạ Bảo hung dữ nhìn chằm chằm Tô Lan Ninh: “Chị tôi sẽ đến cứu tôi, anh tôi cũng đến, tốt nhất chị nên thả tôi ra đi, nếu không anh tôi sẽ không tha cho chị đâu.”
“Mày là một đứa trẻ mồ côi, lấy đâu ra anh với chị, đúng là một đứa bé ngốc”.
Tô Lan Ninh nhìn thế nào cũng thấy Hạ Bảo không vừa mắt, đặc biệt là đôi mắt kia của Hạ Bảo, rất giống Lan Huyên, khiến cho cô ta cảm thấy không thoải mái.
“Mày đừng có mà trừng mắt nhìn tao như thế, tạo móc hai mắt mày ra bây giờ” Tô Lan Ninh trợn mắt hù dọa Hạ Bảo.
Đồ phụ nữ xấu xa, tôi cứ trừng mắt nhìn chị đấy, hứ” Hai mắt Hạ Bảo cứ thể nhìn trừng trừng Tô Lan Ninh.
“Đồ da chúng.” Tô Lan Ninh tức giận chạy đến nhéo mặt Hạ Bảo, bị Hạ Bảo cắm cho một miếng vào tay: “À, chết tiệt”
Tô Lan Ninh hét lên một tiếng, sau đó đẩy mạnh Hạ Bảo ra: “Mày xem tạo dạy dỗ mày thế nào?
Tô Lan Ninh đang định đánh Hạ Bảo thì Tần Huệ Mẫn hoảng sợ chạy tới: “Không hay rồi Lan Ninh ơi, Vạn Hoài Bắc đến đây nói muốn kiểm tra du thuyền, mẹ thấy đến tám phần là vì đứa bé này, vậy phải làm gì bây giờ.”
“Cái gì?”
Trong lòng Tô Lan Ninh thất kinh, cô ta phóng tầm mắt qua cửa sổ của khoang thuyền, bên ngoài không chỉ có Vạn Hoài Bắc đến, mà trên boong thuyền phía sau còn có Lan Huyên.
Như thế nào lại có thể đến nhanh như vậy?
Cô ta không thể để Lan Huyên phát hiện ra được, nếu không nhất định sẽ phải vào trại giam một lần nữa, cô ta không muốn vào đó.
Hạ Bảo vừa nghe thấy có Vạn Hoài Bắc đến bên cất giọng hét lên: “Chú Vạn, cứu cháu với, chú Vạn, cháu trong này”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.