Tần Huệ Mẫn lấy khăn đội đầu che mặt, giả bộ hòa nhã dễ gần, hình ảnh đó giống như bà ngoại sói muốn bắt cóc cô bé quàng khăn đỏ.
Hạ Bảo chỉ liếc mắt nhìn Tần Huệ Mẫn, tình cảnh giác rất mạnh: "Không cần đâu ạ, cha mẹ cháu sắp tới đây rồi."
Hạ Bảo rất thông minh, còn biết lấy người lớn ra làm ô bảo vệ.
Tân Huệ Mẫn nghe vậy, trong lòng hoài nghi, không phải đứa trẻ này mồ côi sao? Cha mẹ đâu ra cơ chứ, chẳng lẽ là...
Tần Huệ Mẫn vui mừng khôn xiết, hỏi: "Cha mẹ cháu tên là gì thế, sống ở đâu? Bạn nhỏ à, cháu đừng sợ, bà không phải là người xấu, bà chỉ muốn giúp cháu thôi. Vừa nãy bà thấy cháu đang tìm ai đó. Trông cháu dễ thương thế này, khiến bà thấy mà đau lòng"
Vừa nãy Tần Huệ Mẫn đứng bên cạnh quan sát, bà ta rất chắc chắn rằng Hạ Bảo đang tìm người.
“Cháu không nói cho bà đâu, cháu cũng đâu quen biết bà” Hạ Bảo không phải là đứa trẻ mới nói chuyện. vài ba câu đã bị lừa đầu.
Tần Huệ Mẫn thấy Hạ Bảo nói gì cũng không nghe, bà ta quan sát xung quanh, không thấy Lan Huyên đâu cả, liền trực tiếp bế Hạ Bảo chạy về phía du thuyền.
“Cứu cháu với, kẻ buôn người bắt cóc cháu” Hạ Bảo hoảng sợ hét lớn, tay đấm chân đá, dốc sức cắn mạnh vào vai Tần Huệ Mẫn.
“Ôi đau” Tần Huệ Mẫn đau đớn hét lên, lửa giận trong lòng dâng lên: “Thằng ranh con này, nếu mày còn hét nữa, tạo sẽ ném mày xuống biển”
Tiếng kêu cứu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-phu-nhan-duoi-toi-roi/1208200/chuong-128.html