Cuộc đời vốn dĩ rất vô thường nó có thể đem đến cho chúng ta những trái ngọt đến say đắm khiến chúng ta chẳng thể nào thoát ra được, cũng có thể là những trái đắng hình thành từ những hiểu lầm và lòng thù hận khiến chúng ta nhưng rơi từ trên tầng mây êm ả xuống vùng biển sâu lạnh lẽo.
Mấy ngày hôm nay Vân Linh thấy trong người không được khỏe cho lắm cô cứ buồn nôn đầu óc quay cuồng ăn cũng rất ích đặc biệt là những món có mùi tanh khiến cho cô cảm thấy khó chịu, Gia Ngộ thấy Vân Linh ăn ích hơn mọi lần rất nhiều hắn liền lo lắng cho sức khỏe của cô.
" Em sao vậy thấy trong người không được khỏe sao?"
Vân Linh bỏ đũa xuống cô chẳng muốn ăn gì cả cứ ăn vào là nôn ra hết.
" Em cảm thấy rất khó chịu không muốn ăn gì cả, mấy món này có mùi khó chịu quá."
Gia Ngộ liền gọi người hầu đến.
" Làm lại món khác cho tôi, em muốn ăn gì anh sẽ cho người làm cho em, trông em có vẻ ốm đi nhiều rồi đấy."
Vân Linh lắc đầu nói.
" Không cần đâu em muốn đi ngủ."
Không ăn được nhưng cô lại ngủ rất nhiều hầu như cả ngày không đi đâu chỉ quanh quẩn trong nhà để ngủ, Gia Ngộ bỗng nhiên có một cuộc gọi vẻ mặt của hắn vô cùng nghiêm trọng.
" Được rồi tôi sẽ đến đó để xử lý."
Vân Linh nghe Gia Ngộ nói chuyện qua điện thoại bỗng chốc cô cảm thấy tức giận và tuổi thân hắn lại muốn để cô ở nhà một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-phai-long-tho-con/365030/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.