Đến tờ mờ sáng vì hết thuốc giảm đau vết thương của Gia Ngộ trở nên đau nhức hắn không thể nào ngủ được nữa nên cự quậy người lại, thì đã bắt gặp gương mặt xinh đẹp của Vân Linh, cô đã nằm cạnh chăm sóc hắn suốt cả buổi tối vì sợ Gia Ngộ sốt cao nên Vân Linh phải lau người cho hắn liên tục, đế gần sáng cô mới yên tâm mà chợp mắt một chút. Gia Ngộ đưa tay vuốt lên đôi má mịn màn của cô hắn chỉ muốn cưng chiều cô cả đời. Bỗng nhiên Vân Linh cũng thức giấc cô nhìn Gia
Ngộ rồi bất giác đưa tay lên trán hắn.
" Đã hết sốt rồi, làm tôi lo lắng cả đêm."
Gia Ngộ lên tiếng trêu chọc cô.
" Đang quan tâm anh đấy à."
Vân Linh vội rút tay về cô ngại ngùng nói.
" Không rãnh."
Cô đi ra ngoài gọi người nấu cháo rồi đem vào cho Gia Ngộ, vì cô vẫn tin những lời của Chí Minh nói là sự thật nên cô muốn bù đắp một chút cho hắn bớt đau lòng. Vân Linh cứ khẩn trương cô đỡ Gia Ngộ ngồi dậy rồi thổi cháo đúc cho hắn ăn.
" Này mau ăn đi, để nhanh khỏi."
Gia Ngộ hơi bất ngờ nhưng cũng để cho cô chăm sóc. Vừa lúc Chí Minh cũng đến để kiểm tra tình trạng vết thương cho Gia Ngộ nhìn thấy Vân Linh đang ân cần chăm sóc cho hắn, anh ta liền thích thú ra dấu cho Gia Ngộ.
Nhìn thấy Chí Minh, Vân Linh liền niềm nở nói.
" Chào bác sĩ anh đến sớm vậy."
Chí Minh vui vẻ trả lời.
" Tôi còn phải đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-phai-long-tho-con/365008/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.