Năm mới lúc nào cũng dịp vui vẻ.
Phó Vân Anh xin Chu Hòa Sưởng cho nghỉ mười ngày, nhưng mà vừa mới được rảnh rỗi được một ngày đã bị triệu kiến vào cung Càn Thanh.
Có tin tức từ bên Quảng Đông truyền về, Viên Lãng Bác còn sống, tri phủ lấy tội tham ô giam hắn vào ngục, Cẩm Y Vệ đã nghĩ cách trà trộn vào trong đó gặp hắn một lần.
Bên phủ Triệu Khánh hiện giờ đã bị tổng đốc Quảng Đông khống chế chặt chẽ, quan viên lớn nhỏ hoặc coi đây là việc không liên quan đến mình, lờ đi như không có, hoặc là cấu kết luôn với tổng đốc Quảng Đông thông đồng làm bậy.
Viên Lãng Bác nói với Cẩm Y Vệ, tổng đốc đã nhận hối lộ của người Phật Lang Cơ, tự ý cho phép người Phật Lang Cơ ở lại sinh sống, truyền giáo, cũng không quan tâm tới lời khuyên của phụ tá, lén kí kết hiệp nghị thông thương với người Phật Lang Cơ, đứng giữa kiếm lời đút vào túi riêng.
Chu Hòa Sưởng đọc xong bức thư mật của Cẩm Y Vệ, hỏi Phó Vân Anh, "Sao Trẫm lại chưa bao giờ nghe nói về cái nước Phật Lang Cơ này? Họ và có quan hệ gì với Mãn Lạt Gia? Phật Lang Cơ có phải là nước láng giềng với Mãn Lạt Gia không?"
Phó Vân Anh bảo thái giám đem bản đồ mới vẽ năm nay tới, vừa chỉ vừa chậm rãi giải thích cho Chu Hòa Sưởng.
Mãn Lạt Gia là một nước nhỏ trên biển ở Tây Dương. Tuy diện tích đất nước rất nhỏ nhưng vị trí địa lý lại vô cùng trọng yếu. Chiếm cứ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-la-nu-lang/1472786/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.