Bạch Thuật híp mắt lại “Giản Dĩ Nam” Với tư cách là giám khảo của Light Cup năm nay, Bạch Thuật đã quen tên, tuy nhiên những vị giám khảo này đối với cô đều có vẻ giống nhau, không cần hiểu cũng biết. Hiện tại một mình đơn độc, Bạch Thuật mơ hồ cảm thấy quen thuộc, giống như đã từng tiếp xúc qua. "Vâng, tên thật của cô ấy là Giản Dĩ Nam." Giang Nam Chi lấy cuốn truyện tranh ra, lật đến trang tiêu đề, đưa chữ ký của Giản Dĩ Nam cho Bạch Thuật xem, đồng thời lấy điện thoại ra tìm ảnh. Cô nói: "Dáng dấp thật xinh đẹp, đây là hình của cô ấy, người thật nhìn còn đẹp hơn trong hình." Hình ảnh quả nhiên là một mỹ nhân, đường nét tinh xảo, làn da căng bóng, môi đỏ răng trắng, dung mạo xinh đẹp nhưng lại lộ ra khí chất, cùng lông mày đầy kiêu ngạo, khí phách hiên ngang. Chống một tay, Bạch Thuật nhìn chằm chằm bức ảnh, sau một lúc mới nhớ ra, đột nhiên ngước mắt lên, chậm rãi nói: "Cô ấy." "Từng thấy qua?!" Bạch Thuật nhẹ nhàng nói: "Từng là bạn cùng lớp." "Không thể nào?" Giang Nam Chi sửng sốt, lập tức phủ nhận. Sau đó, cô phân tích: "Dù mới 20 tuổi nhưng cô ấy đang học tiến sĩ 3 năm rồi. Nghe nói, 11 tuổi cô ấy vào lớp dự bị cho lứa tuổi vị thành niên, 13 tuổi thi đại học. Trước khi vào lớp dự bị cô ấy khoảng 10 tuổi ... Em là bạn học thời tiểu học à?" "... " Nhìn Giang Nam Chi đang phân tích tám bộ kinh điển, Bạch Thuật suy nghĩ một chút rồi quyết định không nói chuyện nữa. Sau đó cô hỏi: "Cô ấy bắt đầu vẽ truyện tranh từ khi nào?" "Hai năm trước" Giang Nam Chi coi sự im lặng của cô là mặc định và không chấp nữa. " Cô ấy xếp thứ 19 và là người đầu tiên ra mắt ở Light Cup. Sau khi ra mắt, có người đã đoán ra cô ấy, là tiến sĩ của Đại học Ninh Xuyên. Cô ấy xinh đẹp và có điểm số cao. Sự lựa chọn này đã khiến cô ấy trở nên nổi tiếng ngay lập tức. Bây giờ Weibo hơn 5 triệu lượt follow, cô ấy là một họa sĩ truyện tranh rất nổi tiếng. " "Ồ. " Bạch Thuật thản nhiên lật xem truyện tranh, nhàn nhạt đáp, hiển nhiên là không có hứng thú. Chống tay lên lưng ghế, Giang Nam Chi cúi xuống, quan tâm nói với Bạch Thuật: "Em có biết SL mà Bạch Đại đào được lần này, là học sinh giao cho cô ấy không." Một lúc sau, Bạch Thuật nhướng mắt "Em không biết." Giang Nam Chi lại lắc đầu nói: "Chị cảm thấy lần này Bạch Đại tính toán sai rồi, không nói tới việc SL có thù vì bị anh ta chửi không, chỉ nói về thực lực của Giản Dĩ Nam, hẳn là một trong những người giỏi nhất trong số giám khảo, người thông minh hơn sẽ chọn cô ấy." "... " "Hơn nữa, dư luận không đứng về Bạch Đại, nếu SL thật sự theo Bạch Đại, cư dân mạng nhất định thề sống chết." "... " Bạch Thuật đứng dậy kéo ghế lại. Giang Nam Chi nghi ngờ nhìn chằm chằm cô. Bước tới bàn bên cạnh, Bạch Thuật tìm một cuốn truyện tranh, lấy thêm hai cây bút, bước ra ngoài cửa. "Em gái, em muốn đi đâu?" Giang Nam Chi ngăn cô lại. Kéo cửa ra, Bạch Thuật nhìn lại "Đi học. " "Ồ" Giang Nam Chi lại hỏi "Em không phải học luật sao, lấy bảng phân cảnh của truyện tranh làm gì?" "Chuyên ngành thứ hai, truyện tranh kinh dị." "... " Giang Nam Chi sững sờ một giây, ngạc nhiên hỏi: "Em gái, em là học trưởng à?" Nâng vành mũ lên một chút, Bạch Thuật nói nhỏ "Không." ". . . Ồ. " Giang Nam Chi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm Bạch Thuật thật khiêm tốn. Trong khoảnh khắc tiếp theo, cô có thể nghe thấy Bạch Thuật không nhanh không chậm nói: "Em là học thần." "... " Nước tương, màu đỏ tím nha. Giang Nam Chi cho rằng Bạch Thuật rất tốt, chỉ là vị trí của bản thân, có thể có một số vấn đề. * Tối nay là giờ học của thầy Tô, khi Bạch Thuật vừa đến lớp, đã nghe thấy nhiều giọng nói bàn luận về bài tập về nhà, trong số đó có một số nhận xét về White và Giản Dĩ Nam. "Nghe học tỷ nói, sau khi Giản Dĩ Nam biết được Weibo của Bạch Đại, cơ bản không xem anh ta ra gì” "Có thể xem ra gì sao? Một người là họa sĩ nổi tiếng, còn người kia là một người sáng tạo lỗi thời, cơ bản không cùng đẳng cấp, White chỉ hot nhất thời thôi." “Bạch Đại bây giờ là trò cười cho thiên hạ rồi " "Ở vòng hai bình chọn cho Kỷ Y Phàm với -10000 phiếu, đúng lúc vụ ghi âm tuồn ra ... Loại ghi âm này không ở gần, làm sao có thể thu âm được? Thật quá giả. Dù sao thì tôi nghĩ là có vấn đề gì với chuyện này, hoặc là anh ta làm bậy. Giờ đến vòng thứ 3 không thấy xấu hổ, muốn 3 vị trí đầu ... mơ tưởng lắm. Hehe, tôi nghĩ anh ta có thể chăm chỉ cho 3 người đầu tiên từ dưới lên. " "Có lẽ nó đang nói về ba người dưới cùng. Khi có kết quả, tôi sẽ giả vờ ngốc nghếch. Dù sao thì, tôi đã biết được độ nổi tiếng của Giản Dĩ Nam rồi, kết quả không quan trọng. " "Lão nghệ sĩ, thật sự đã muộn, ta không còn mặt mũi nào." "Sau khi có kết quả, tôi chắc chắn sẽ xem những trò cười của anh ta càng sớm càng tốt." ... Nghe được những lời này bên tai, Bạch Thuật xoa xoa mũi, ngồi dựa vào tường ở hàng sau. Lúc này, lớp phó học tập chạy đến và thúc giục cô giao bài tập với vẻ mặt nhăn nhó. "Truyện tranh ngắn thầy Tô giao, hôm nay là hạn chót." "Ồ. " Bạch Thuật đi đến hàng cuối cùng, ngồi vào chỗ, trải ra truyện tranh, uể oải nói: "Tan học tôi nộp." Thấy cô ấy bình tĩnh và thoải mái như vậy, lớp phó học tập liếc nhìn bảng phân cảnh của cô ấy, nhưng lại sững sờ. Trống rỗng. Nó vẫn chưa bắt đầu. Sau khi nhìn Bạch Thuật với những lời không thể hiểu được, lớp phó học tập lắc đầu và rời đi. Bạch Thuật cởi chiếc mũ lưỡi trai đặt lên bàn, sau đó dùng tay trái cầm lấy bút, vừa định vẽ, cô nhanh chóng nhướng mắt, liếc nhìn học sinh trong lớp, sau một chút suy nghĩ, cô đổi sang tay phải. ... Kết thúc hai giờ học, chuông báo tan học vang lên, lớp phó đến thu bài tập đúng giờ. Hắn đi tới Bạch Thuật, liền nhìn thấy Bạch Thuật nằm ở trên bàn ngủ, khóe miệng giật giật, nóng nảy dùng tay gõ bàn "Nộp bài tập." Sau khi bị đánh thức, Bạch Thuật liếc mắt, ngẩng đầu lên, đôi mắt anh hơi lạnh lùng, liếc nhìn hắn, sau đó, cô giơ tay ấn bảng phân cảnh được đặt sang một bên, đẩy nó về hướng của lớp phó, sau đó đội mũ lưỡi trai và đứng dậy. Đi. Bị sốc sau khi cô nhìn, lớp phó sửng sốt một lúc trước khi cầm bảng phân cảnh lên. Thuận tay lật lên xem. Sau đó, nhíu mày lại, đóng bảng phân cảnh. - Đây là vẽ cái quái gì? Truyện được dịch bởi team Mộc Trà Lâu. * Vầng trăng thưa, gió đêm oi bức, tiếng ve kêu thỉnh thoảng liên miên, trên đường học sinh xoa vai, tiếng ồn ào đan xen thành một tấm lưới dày đặc, bao trùm khuôn viên trường. Một cơn gió thoảng qua, mang theo chút mát lạnh, từ trong tầm mắt nhìn lại chỉ thấy một bóng người mảnh mai trôi về phía xa trên ván trượt. Điện thoại trong túi rung lên, Bạch Thuật giảm tốc độ ván trượt xuống, vừa đi về phía trước vừa lấy điện thoại ra. Cô ấy trả lời điện thoại "Xin chào." "... " bên kia trầm ngâm một chút "Xin lỗi, tôi gọi nhầm." Điện thoại cúp máy. Bạch Thuật cúi gằm mặt, nhíu mày nghi ngờ rồi cất điện thoại đi, lúc này ván trượt vừa phóng ra khỏi cổng trường, một tia sáng chói mắt chiếu vào, kèm theo tiếng còi chói tai. Nhưng đã quá trễ rồi. Nhân viên bảo vệ ở cổng trường nhìn thấy cô gái trượt ván chào hỏi một chiếc ô tô, lập tức sững người tại chỗ, tim dường như ngừng đập, như thể hiện trường vụ tai nạn ô tô đã hiện ra trước mặt. Tuy nhiên, vào thời điểm tiếp theo - Cô gái trượt ván không hề hoảng sợ, khẽ nheo mắt rồi lùi lại trên ván trượt. Cô nhanh chóng dùng sức của mình nhảy lên không trung. Trong ánh sáng đèn pha của ô tô, cô vẽ một hình parabol, theo đường chéo phía trước của ô tô, vững vàng tiếp đất. Xe bị phanh gấp. Tài xế hoảng sợ, muốn thăm dò để chửi, nhưng thấy cô gái dừng lại bên ngoài cửa sổ, dùng ngón tay gõ cửa, rồi nhỏ giọng nói: "Xin lỗi." Rõ ràng bản thân phải có trách nhiệm với tài xế, nhưng nghe thấy giọng nói thì nghẹn lời. Bác bảo vệ chết lặng. ... Khi chuẩn bị đến chung cư, Bạch Thuật lại nhận được cuộc gọi, là số khi nãy gọi nhầm. "Bạch Đại thần?" Người đàn ông cẩn thận hỏi, rồi giải thích ý định của mình "Tôi đến từ Hiệp hội trượt ván Trường Ninh. Tôi nghe mọi người nói rằng bạn trượt ván rất giỏi. Bạn có thể giúp một chuyện được không?" = v =
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]