Vài ngày sau, Diệp Băng được chuyển sang phòng hồi sức. Lãnh Hàn Tử ngày đêm chăm sóc đến mức quên ăn quên ngủ, cơ thể trông dường như đã ốm đi rất nhiều.
“Hay là cậu nghỉ ngơi đi cứ để tôi trông chừng Diệp Băng cho.”
Lãnh Hàn Tử im lặng ngồi trên ghế, đắm đuối ngắm nhìn Diệp Băng “Không cần đâu tôi vẫn chịu được mà.”
Lý Duật Hành lặng lẽ thở dài.
Tình trạng của cô e là phải mất một khoảng thời gian mới có thể bình phục. Còn hắn vì áy náy bản thân không bảo vệ được người mình yêu nên mới tự hành hạ bản thân như vậy. Cứ cái đà này chưa kịp tới lúc Diệp Băng hồi phục thì hắn cũng nằm trên giường giống cô rồi.
“Coi cậu kia cứ như vậy cô ấy trông thấy sẽ đau lòng lắm.”
“Có phải cậu cũng thấy tôi rất đáng trách không?” - Lãnh Hàn Tử hỏi.
“Tôi cũng không biết nói sao cho cậu hiểu. Chỉ là trong việc này không có một ai sai hết!”
Hắn lặng thinh chẳng hồi đáp.
Thấy vậy Lý Duật Hành cũng không biết làm gì thêm, đi ra ngoài để cho hắn thời gian suy nghĩ thêm.
Cảm giác tội lỗi bủa vây lấy hắn. Chưa bao giờ hắn thấy bản thân mình vô dụng như lúc này. Người hắn yêu lần lượt hết lần này đến lần khác rơi vào nguy hiểm, đến ngay cả đứa con của mình trong một tích tắc hắn cũng chẳng thể bảo vệ.
“Diệp Băng, nếu là em thì em có trách tôi không?!” - Hắn lẩm bẩm.
Lúc này, đầu ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-hac-dao-da-dong-long/2720587/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.