"Anh giấu tôi xem ra cũng rất nhiều."
Lục Thuần Trạch không dám đối diện với cô, gục đầu xuống, anh cũng chỉ có thể thốt lên một từ "xin lỗi" từ tận đáy lòng. Diệp Băng thẩn thờ nhìn anh, tự thấy bản thân quá ngu ngốc tin vào những lời anh đã từng nói.
Anh cứ mãi gục đầu, chờ Diệp Băng lên tiếng hỏi,banh sẽ khai ra tất cả, không giấu một điều gì nữa. Nhưng Diệp Băng chỉ đứng lên, lướt ngang qua không hỏi dù chỉ là một câu đơn giản.
"Cô không hỏi gì tôi sao?"
Bước chân của cô khựng lại "Anh sẽ nói thật sao?"
Lục Thuần Trạch biết bao nhiêu ngày qua bản thân đã nói dối cô quá nhiều. Bây giờ vì một tình huống mà tất cả đổ bể, có nói thật lòng đến đâu vẫn khiến người ta nghi ngờ. Anh không trách Diệp Băng, anh cũng không tự trách bản thân, đơn giản chỉ là anh vẫn muốn nói cho cô biết.
"Tôi biết cô sẽ không còn tin tôi nhưng tôi vẫn sẽ nói vì tôi sắp phải đi rồi."
Diệp Băng có phản ứng liền quay đầu lại "Đi?"
"Phải. Một tuần nữa lão đại của Mộng Lao sẽ đích thân tới chọn người vừa mắt. Tôi phải trở về đó để còn kịp ngày gặp mặt."
Nghe có nhắc đến Lãnh Hàn Tử cô lại bắt đầu dao động "Chừng nào anh đi?"
"Tối hôm nay."
Diệp Băng gật đầu, tỏ vẻ không quan tâm đến việc anh sẽ rời đi. Lục Thuần Trạch nhìn thấy biểu hiện đó của cô dù đã đoán trước được cô sẽ chẳng còn tin lời anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-hac-dao-da-dong-long/2720572/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.