Lục Thuần Trạch gấp gáp tháo gỡ một viên đá nhỏ dính ở trên vách đá, mật đạo cứ thế dễ mở ra, sau khi anh vào trong mật đạo tự động đóng lại. Anh nhẹ nhàng đỡ Diệp Băng ngồi xuống, dựa lưng vào vách đá, ân cần xem kĩ vết rắn cắn ngay cố chân.
Anh cam đoan con rắn vừa nãy không hề có độc vì vốn dĩ mọi loài động vật quý hiếm ở trong cánh rừng này đã bị những tên như đám người kia săn bắt để kiếm tiền hết rồi. Do đó, anh cũng không quá lo lắng cho an nguy của Diệp Băng, băng bó cổ chân cho cô xong anh mới yên tâm ngã người một lát nghỉ mệt.
Suốt buổi chỉ có chạy trốn không thể tránh khỏi việc mệt mỏi quá mức mà thiếp đi lúc nào không hay. Lục Thuần Trạch đang say giấc nhờ có tiếng súng săn bắt thú rừng mới làm cho anh tỉnh dậy. Vừa thức giấc anh liền bật người dậy qua chỗ Diệp Băng, cô đang mê man trong giấc ngủ dường như vẫn ổn.
Xem ra vết cắn không có ảnh hưởng gì đến có quá nhiều. Chỉ có điều cả hai đã dầm mưa trong khoảng thời gian ngắn. Đàn ông trai tráng tí nước mưa đó không có gì đáng lo ngại, nhưng dù sao cô cũng là đàn bà phụ nữ yếu đuối hơn nhiều, nếu không làm ấm kịp thời có thể bị sốt lạnh.
Lục Thuần Trạch từ từ mở mật đạo, nhìn ngó xung quanh vài vòng mới đánh thức cô dậy.
"Nào, chúng ta phải đi thôi."
Anh dìu cô đi ra ngoài. Sau trận mưa tầm tã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-hac-dao-da-dong-long/2720569/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.