Lúc bác sĩ đã gần như bó tay, cánh cửa phòng cấp cứu bật tung ra, một y tá hớt hải chạy vào: “Có cách rồi, mau đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật đi”
Câu nói kia rất lớn, khiến cho Châu Phong dường như bừng tỉnh đứng dậy, người phụ nữ hôn mê nằm trên băng ca được đẩy ra ngoài ánh sáng.
Châu Phong cùng bác sĩ đẩy cô đến trước cửa phòng phẫu thuật, cũng tại đó anh gặp lại Lâm Hãn.
Trên người hắn mặc bộ đồ bệnh nhân, ngồi trên xe lăn được y tá đẩy đến. Nhìn thấy anh, khóe môi hắn cong lên cười một cách chua chát, khẽ nói: “Tôi thua rồi, quãng đời còn lại mong anh hãy đối tốt với cô ấy.”
Căn bệnh đó của Phù Hy Nguyệt là do gen lặn từ cha mẹ mình, mẹ cô cũng từng phát bệnh nhưng không quá nguy hiểm. Ngược lại là cô, sự phát bệnh đó là 100%, lại còn phát tát nặng.
Không phải không có cách cứu, nhưng một khi đưa vào quá trình chữa trị, buộc bệnh nhân không được mang thai. Nếu không sẽ khiến bào thai bị sẩy...
Bệnh của Phù Hy Nguyệt dường như đã bước đến giai đoạn cuối, chỉ có thể thay các bộ phận bị hư từ một người thân thích hợp nhất. Và người thích hợp nhất chính là cha ruột của cô
Tiếc một điều, người cha vô trách nhiệm kia chắc chắn không bao giờ chịu bỏ mạng để cứu cô.
Không biết Lâm Hãn đã nghe tin tức này ở đâu mà đã xuất hiện ở đây. Châu Phong vừa định mở miệng, thì người kia đã nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-dung-nhu-vay/3701226/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.