Cuối tháng 1, thời tiết đã dịu hơn, không khí dường như cũng trở nên ấm áp hơn. Nhìn những tia nắng mỏng manh nhẹ nhàng chiếu rọi qua những tán cây ngoài cửa sổ. Bên tai lại nghe thấy tiếng chim hót ríu rít.
Cô cúi đầu nhìn những kim tiêm trên tay mình, thở dài một tiếng. Tình cờ bị Châu Phong bước vào thu hết vào mắt, anh bước đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, bàn tay chạm vào chiếc bụng đã vượt mặt của cô.
“Bé con lại đạp em sao?”
“Không phải.”
Phù Hy Nguyệt ngẩn đầu, thở dài một lần nữa: “Có phải bệnh của em sẽ không bao giờ chữa khỏi không?”
“Không phải.”
“Châu Phong, anh đừng giấu em.
Cô nhìn thẳng trực diện với ánh mắt đen kịt của người đàn ông kia: “Mỗi người đều có một số phận của riêng mình, đời này em gặp được anh là tốt lắm rồi.”
“Hy Nguyệt, đừng nói bậy”
Giọng nói nghèn nghẹn của anh vang lên, tiếp theo thân thể của cô bị kéo dán vào lòng ngực nóng rực của người kia. Anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, miệng lại nói: “Cả em và con, anh sẽ không bỏ ai cả.
“Châu Phong...”
Câu nói còn chưa kịp dứt, bụng cô bắt đầu quặn đau khiến sắc mặt cô càng thêm phần trắng bệch. Bàn tay Phù Hy Nguyệt bấu chặt chiếc áo sơ mi của người bên cạnh làm cho nó trở nên nhăn nhúm.
Châu Phong bị biểu hiện của cô làm căng thẳng, anh đứng bật dậy quay ra cửa gọi bác sĩ. Rất nhanh bác sĩ đã đến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-dung-nhu-vay/3701225/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.