Kể từ ngày gặp nguy hiểm hôm đó, Phù Hy Nguyệt đã bị Châu Phong “giam cầm” trong căn biệt thự bạc tỷ của mình.
Nhìn người đàn ông lãnh đạm đang đọc báo trong phòng khách, cô điều đỉnh nụ cười lấy lòng rồi ngồi xuống bên cạnh khẽ lên tiếng: “Lão đại.”
Châu Phong rời mắt khỏi tờ báo đang cầm trên tay, quay đầu nghiêng sang người phụ nữ bên cạnh nhướng mày: “Có chuyện gì sao?”
“Lão đại, hình như lâu rồi em vẫn chưa được ra ngoài... Anh có thể.”
“Không được.”
Lời của Phù Hy Nguyệt nói ra còn chưa dứt thì anh đã lạnh lùng cắt ngang. Gương mặt Châu Phong lạnh xuống, giọng nói cũng không còn dịu dàng dễ nghe: “Anh cảm thấy em ở trong tầm mắt của anh là tốt nhất.
“Sao có thể chứ? Em đến căn cứ, chẳng phải anh cũng ở đó sao?”
Nhìn đôi chân mày thanh tú chau lại trước mắt, Châu Phong thở dài kéo cô ôm vào trong lòng: “Em xem lần trước em làm anh lo lắng biết bao. Nếu hôm đó anh không đến kịp thì phải làm sao đây”
Ngừng lại một chút, anh lại: “Tuy chuyện đó là do anh tạo bẫy bọn họ, không ngờ lại liên lụy đến em. Hy Nguyệt, anh... anh không muốn em gặp nguy hiểm.”
Phù Hy Nguyệt đẩy người anh ra, bĩu môi khinh thường: “Còn không phải tại đêm hôm trước anh hành hạ em sao?”
“Anh thật sự không cố ý đâu. Nhưng mà anh cũng dừng lại theo lời em còn gì?"
“Hừ, còn dám nói như vậy? Anh toàn đợi em thở không ra hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-dung-nhu-vay/3675225/chuong-23.html