Tên Long kia vừa nói, vừa biến thái mà sờ mặt của người phụ nữ duy nhất bên cạnh: “Bọn mày mau nhường đường cho tao ra khỏi đây. Nếu không, tạo không biết mình sẽ làm ra chuyện gì với người phụ nữ này đâu.
“Mày..”
A Lượm tức tối, lại nhìn sang Phù Hy Nguyệt sắc mặt trắng bệch bị người ta giữ chặt, anh khẽ nói nhỏ với Thanh Phong: “Nhìn chị Nguyệt không ổn lắm”
Lúc này tâm trạng của Thanh Phong không khác gì anh, khóe môi cũng mím chặt thành đường thẳng, lên tiếng thỏa hiệp: “Được, nhưng mày phải để chị ấy lại.”
Nghe lời nói của anh, tên Long kia nhíu mày, bàn tay di chuyển xuống thân thể nóng bỏng của Phù Hy Nguyệt mà chậc lưỡi tiếc nuối.
“Sao có thể chứ? Nếu tao giao cô ấy lại thì bọn tao có thể giữ mạng rời khỏi đây sao? Bọn mày nghĩ tao là thằng ngu chắc.”
Phù Hy Nguyệt cảm thấy ghê tởm, muốn nhích người rời khỏi nhưng càng bị
giữ chặt hơn. Thấy cô vùng vẫy, tên Long kia liền lên tiếng đe dọa.
“Đứng yên, nếu không tao đè mày ra làm ngay lập tức.”
“Tao xem ai dám.”
Từ bên ngoài cửa, một giọng nói trầm thấp nghe như đang rất tức giận truyền vào. Cùng lúc đó, một viên đạn bạc không có mắt bay xuyên trong không khí nhắm thẳng vào vị trí nguy hiểm của người tên Long kia.
'AAAAA."
Hắn ngã quỵ xuống, tay ôm hạ bộ lăn lóc dưới sàn lạnh lẽo, sắc mặt khó coi đến đáng thương. Đám đàn em kia thấy người dẫn đầu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-dung-nhu-vay/3653488/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.