Rất nhanh đã đến thứ ba tuần sau, vết thương trên cánh tay của Phù Hy Nguyệt cũng đã lành lại ít nhiều. Dù Châu Phong cho cô nghỉ phép nhưng cô vẫn muốn đến gặp đám người Vi bang kia.
Chỗ hẹn là tầng thượng của một khách sạn hạng sang, lúc người của bọn họ đi lên thì đã có người chờ sẵn. Một người đàn ông quai nón bước đến mỉm cười chào hỏi trước: “Châu lão đại, Vi lão đại để tôi đón ngài.”
“Mời bên này.”
Đoạn đường ước chừng khoảng vài bước nhưng không ít ánh mắt đổ dồn vào người của Phù Hy Nguyệt. Bên tai cô liên tục vang lên giọng nói rù rì của đám đàn ông kia.
“Phụ nữ sao? Có làm được tích sự gì không?”
“Theo tôi thấy thì cô ta làm ấm giường thì đúng hơn.”
“Ăn mặc như vậy sợ người khác không dám đè mình ra làm sao?”
“Châu lão đại đúng là làm tôi mở mang tầm mắt, người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng khá đặc biệt.”
Vi lão đại đã ngồi đợi sẵn ở một bàn tròn lớn, mắt thấy Châu Phong đến liền đứng dậy chào đón: “Châu lão đại, đã lâu không gặp. Mời ngồi, mời ngồi.”
Vừa nói, mắt anh ta vừa mình sang Phù Hy Nguyệt đứng bên cạnh, chân mày hơi nhướng lên: “Còn có chị Nguyệt sao? Được gặp lại chị thật là vinh hạnh.”
Cô khẽ cười, mắt liếc về nơi phát ra âm thanh lúc nãy: “Vinh hạnh của cậu sao? Theo tôi thấy chính là chế giễu tôi.”
“Sao có thể chứ? Trước kia chị dìu dắt em nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-dung-nhu-vay/3653478/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.