Đối với việc tiểu thảo long bỗng nhiên biến thành tiểu rồng bạc, ngạc nhiên nhất phải kể tới bốn cây cỏ tiểu hoàn hồn kia. Nhân lúc rồng ta hết sức vây quanh Khương Nhuế chạy trước chạy sau, bốn cái đầu của bọn chúng cũng tụ lại với nhau lẩm bẩm thì thẩm.
“Đó là tiểu bảo bảo à?”
“Hắn sinh bệnh à? Sao lại biến thành màu trắng?”
“Không phải sinh bệnh, ta nghe nói người già rồi, lông tóc trên người sẽ biến thành màu trắng, cho nên chắc là hắn già rồi.”
“Trời ạ! Tiểu bảo bảo đã già rồi sao? Thật đáng thương, ta không bao giờ tức giận với hắn nữa, nếu hắn thích giọng nói của ta thôi thì cho hắn cũng được.”
“Còn có ta, ta cũng có thể cho hắn.”
“Còn ta nữa!”
Bên cạnh việc mấy cây cỏ sôi nổi phụ họa, lá cây thon dài vung vẩy cùng tiếc hận kêu: “Tiểu bảo bảo đáng thương……”
Tiểu rồng bạc đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, từ lúc Khương Nhuế nói chuyện với hắn, hắn liền không thèm về cắm chậu hoa nữa, hận không thể mỗi giờ mỗi phút dính ở bên người cô.
Khương Nhuế đọc sách, hắn ghé vào trên kệ sách; Khương Nhuế uống trà, hắn ở trong dụng cụ trà; nhưng khi tưới nước, hắn cũng phải dẫm lên đám mây lượn lờ qua lại dưới nước, vảy bạc lấp lánh ánh nước, càng thêm trong sáng xinh đẹp.
Vì nhan sắc kia, Khương Nhuế không thèm so đo, rồng ta liền càng thêm đắc ý dào dạt, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Đắc ý là thế, khi ban đêm nghỉ ngơi, hắn vẫn bị ném
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-deu-yeu-ta/1071013/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.