Editor: Bắc Chỉ.
Trải qua hai giờ xóc nảy, rốt cuộc cũng đã tới nơi.
Đám học sinh theo thứ tự đi xuống xe buýt, nhìn dãy núi trước mặt liên miên phập phồng cùng đồng ruộng xanh biếc rộng lớn, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
Chủ nhiệm lớp Lâm lão sư chỉ vào một đỉnh núi tròn tròn cách đó không xa nói: "Thấy ngọn núi kia không? Trên núi là cả một rừng đào, nhiệm vụ của chúng ta hôm nay và ngày mai, đó là hái quả đào giúp chủ vườn."
"Nhiều đào thật đấy!"
"Tao chưa từng hái đào bao giờ, hóng vãi!"
"Có thể vừa hái vừa ăn không?"
"Tao muốn mua một ít về cho người nhà, không biết họ có bán không nhờ." Cả đám học sinh hưng phấn không thôi.
Khương Nhuế xuống xe, quay đầu lại muốn lấy balo của mình từ tay Diêm Chiêu, "Đưa cho tớ đi."
Vừa rồi hắn nhét một đống đồ vào trong balo của cô, nhét xong trả lại, thì phát hiện ra có chút nặng, khi xuống xe cũng không thèm hỏi cô, cầm balo của cô rồi đi.
Trên lưng Diêm Chiêu đeo balo của mình, một tay xách theo balo của cô, thoáng nghiêng người, tránh bàn tay Khương Nhuế đang duỗi ra, không kiên nhẫn nói: "Chú ý đi đường."
Lớp trưởng đã bắt đầu phân đội, nam nữ xếp thành hai hàng. Khương Nhuế bất đắc dĩ, đành phải đi xếp hàng trước.
Diêm Chiêu vác hai cái balo, lảo đảo lắc lư chen vào giữa hàng nam sinh.
"Chiêu ca, balo của học sinh giỏi sao lại ở chỗ anh?" Vương Hiểu Đông ngạc nhiên nói.
Diêm Chiêu kéo khóe miệng, biểu tình thoạt nhìn có chút ghét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-deu-yeu-ta/1070960/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.