editor: Bắc Chỉ.
Mưa to như trút nước, màn mưa che trời lấp đất ngăn cách tầm mắt, Lâu Văn Viễn mới vừa nhảy vào trong mưa, đã bị mưa đánh đến không mở mắt ra được.
Mưa to cùng với gió lớn, che ô căn bản không có tác dụng, hắn gấp dù lại, híp mắt, bằng trực giác đi nhanh ra đình viện.
Tài xế lái xe đuổi theo phía sau, mời hắn lên xe, hắn cũng không để ý tới.
Ban đêm đường núi và ban ngày hoàn toàn bất đồng, càng đừng nói còn bạn tia chớp tiếng sấm, mưa rền gió dữ, ngày thường nhìn cây cối cao lớn đáng tin cậy, lúc này mưa loạn cành cây, giờ như từng con quái vật đáng sợ.
Lâu Văn Viễn trong lòng sốt ruột, chạy càng nhanh, rẽ qua một đường ngoặt, bỗng nhiên ngừng lại.
Đường núi dưới hai bên đèn đường, bên một khối đá cản gió, một thân ảnh lẻ loi ngồi xổm ở đấy. Đôi tay cô ôm đá, mặt chôn dưới cánh tay, mùa hè quần áo đơn bạc, quần áo trên người đều bị ướt hết, thân ảnh vốn dĩ mảnh khảnh có vẻ càng thêm nhỏ gầy.
Hắn thả chậm bước chân, dường như sợ kinh sợ đến cô, chậm rãi đi qua, mưa to che đậy tiếng bước chân, chờ đi đến trước mặt, cô vẫn không phát giác.
Hắn bung dù ở trong tay, ở bên người cô ngồi xổm xuống.
Giống như hòn đá nhỏ, mưa nện ở trên lưng lập tức ngừng, Khương Nhuế nghi hoặc mà ngẩng đầu, khóe mắt còn mang theo điểm hồng, thấy người bên cạnh, lập tức đứng lên muốn chạy.
Lâu Văn Viễn tay mắt lanh lẹ ngăn cản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-deu-yeu-ta/1070905/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.