Nửa đêm, Phó Tranh nghe tiếng gọi yếu ớt từ người bên cạnh, hắn choàng ngồi dậy thấy thân thể bé nhỏ nằm bên xanh xao, hai chân mày nhíu chặt cắn môi ôm bụng.
"Phó Tranh, em...em đau..đau quá. Cứu em."
Giọng yếu ớt ngày càng nhỏ dần. Hắn lúc này đơ đi vài giây rồi nhanh chóng nhảy xuống giường, mở to cửa gọi ầm cả nhà:
" Mẹ mẹ...mẹ mau giúp con cô ấy sắp sinh rồi."
Giọng hắn vang khắp căn nhà rộng lớn. Phó Tranh chạy lại bên cô, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt,nhìn khuôn tái nhợt kia vô cùng hoảng, hắn chưa bao giờ thấy cô yếu ớt đến mức này cả.
" Mộc Hạ anh vẫn bên em và con đây, cố lên, anh đưa em đến bệnh viện."
Đúng lúc này ông bà Phó lao vào, giúp hắn đưa cô lên xe phóng thẳng bệnh viện.
Trong đây im ắng độc mùi thuốc khử trùng, Mộc Hạ đã được đưa vào trong cấp cứu. Nhưng thời gian trôi đi, Phó Tranh sốt ruột đi lại. Lòng hắn giờ như lửa thiêu đốt, sự bất an ập đến một cách khó chịu, giờ cô thế nào rồi? liệu cô qua được không?... hàng tá câu hỏi trong đầu hắn, rồi tự nhủ rằng Mộc Hạ sẽ không sao, cô ấy mạnh mẽ chắc chắn sẽ qua được.
Xiềng xích trong sự lo âu. Bỗng cánh cửa cấp cứu mở ra, một vị bác sĩ mặc áo trắng toát, vẻ mặt thất vọng nhìn cả nhà một lượt, ông ta lắc đầu nhìn hắn:
"Xin lỗi Phó Thiếu Gia, chúng tôi đã cố gắng hết sức, vì Phó Thiếu Phu Nhân thân thể không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-day-em-lam-giang-ho-nhe/2171653/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.