Băng Di đang đi thì có một bàn tay kéo cô lại. Hơi giật mình, Băng Di quay lại thì thấy Lãnh Mặc Phàm đã đứng phía sau mình từ bao giờ.
"Anh...sao...anh lại ở đây."
Băng Di có chút bất ngờ khi thấy Lãnh Mặc Phàm, không phải anh đi về rồi sao? Sao giờ lại ở đây???
"Tại sao em không vào nhà?" Lãnh Mặc Phàm bỏ qua câu hỏi của Băng Di liền hỏi ngược lại cô
"Em...em...em chỉ là...đang đi dạo, phải". Băng Di cà lâm nói, Lãnh Mặc Phàm nheo mắt nhìn cô giọng nói lúc này không còn dịu dàng nữa mà giống mệnh lệnh hơn
"Nói, em đang dấu anh chuyện gì?"
"Em...em đã rời khỏi nhà"
"Sao? Vậy tại sao em không nói cho anh biết?"
Lãnh Mặc Phàm nâng cằm Băng Di lên, để ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh. Băng Di có chút lúng túng khi nhìn anh như vậy
"Em...anh...em và anh không có quan hệ gì cả, chỉ là bạn bè thì đâu nhất thiết phải nói ra có đúng không?"
Càng về sau, cô nói càng nhỏ nhưng không gian xung quanh rất yên tĩnh đủ để Lãnh Mặc Phàm nghe thấy. Haizzz, Lãnh Mặc Phàm đang nghĩ "anh phải làm gì với em đây? Anh như thế mà em vẫn không nhận ra anh yêu em sao?"
Lãnh Mặc Phàm ôm cô vào lòng thủ thỉ bên tai Nhược Hy
"Đồ ngốc! Anh yêu em."
"Ầm" Băng Di ngước mắt lên nhìn anh, anh vừa nói yêu cô? Là sự thật? Vậy không phải cô yêu đơn phương, mà là anh cũng yêu cô?
"Anh vừa nói gì?"
Lãnh Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-cung-chieu-phu-nhan/2700768/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.