Má Trịnh nghe Băng Di nói vậy liền bị dọa sợ, ai dám cãi lời thiếu gia chứ? Nhưng đó là lời nói của thiếu phu nhân tương lai nha? Bà nên làm gì thì mới tốt đây, nhưng chưa đợi Má Trịnh lên tiếng Lãnh Mặc Phàm đã mở lời trước, giọng nói có chút giận dữ
"Sao lại gọi là Tiểu Di? Từ nay ai gọi cô ấy là "Tiểu Di" mà không phải là "thiếu phu nhân" thì từ nay về sau không cần làm ở đây nữa".
Nói xong Lãnh Mặc Phàm ngang nhiên ôm Băng Di thẳng lên lầu hai, để lại Má Trịnh và đám người làm ngơ ngác nhìn bóng lưng họ khuất dần. Má Trịnh là người đầu tiên lấy lại tinh thần, bà liền lên tiếng
"Còn không mau giải tán?"
Nghe vậy tất cả người làm đều giải tán, bà cũng về phòng nghỉ ngơi. Mà Lãnh Mặc Phàm đưa Băng Di đến phòng cuối dãy hành lang của lầu hai. Đi dọc đường, Băng Si không ngừng ngó đông ngó tây, lâu lâu thì gật đầu cảm thán cách bài trí. Đúng là nhà có tiền thì khác hẳn, mặc dù cô cũng là đại tiểu thư Hàn gia đấy nhưng Băng Di thích bài trí ở đây hơn, lộng lẫy trang hoàng nhưng không thô tục, mà cho con người ta cảm thấy thoải mái, dễ chịu và đẹp mắt người nhìn.
Từ lúc Lãnh Mặc Phàm dẫn cô đi trên hành lang thì không một cái chớp mắt, mà cứ nhìn chăm chú Băng Di. Sợ chỉ một cái nháy mắt sẽ bỏ qua một biểu cảm trên gương mặt của cô. Lãnh Mặc Phàm quan sát Băng Di nãy giờ, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-cung-chieu-phu-nhan/2700767/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.