Việt Bân bị Quốc Thiên bế đến một căn phòng. Căn phòng ấy thực sự rất rộng lớn, khắp nơi đều được trang hoàng bằng những nội thất được dát vàng. Tone màu chủ đạo của căn phòng là một màu trắng tinh khôi, thuần khiết. Quả thật cách bố trí của căn phòng này rất đúng với sở thích của Việt Bân.
Hắn nhẹ nhàng đặt Việt Bân xuống chiếc giường lớn nằm ở giữa phòng. Giữ chặt anh lại bằng một cái ôm, hắn thì thào bên tai anh : “Tôi thật sự rất yêu em, Việt Bân à !"
Việt Bân lúc này rất kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy rung động trước một lời tỏ tình như vậy. Gương mặt của anh hơi đỏ lên, tai cũng vậy và...có thể đây cũng là lần đầu tiên có một lời tỏ tình làm cho anh thật sự không nỡ từ chối.
Hắn ôm anh được một lát rồi buông ra. Chỉnh sửa trang phục lại cho chỉnh tề, hắn nói vẻ bất lực pha chút thất vọng : “Đi đi, hãy về lại ngôi nhà mà em đang sống, những người mà em cử đi thu thập thông tin về tôi đã được đưa về đó an toàn. Ừm...thật sự xin lỗi em về chuyện ngày hôm qua !"
Việt Bân nghe thấy thế thì chần chừ một lát rồi mới ra ngoài, bỏ hắn ở lại một mình.
Có lẽ, lần này lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm thấy mình thảm hại đến thế.Trong mắt những người ngoài, hắn là Bạch Quốc Thiên - một con người lạnh lùng như băng, muốn cái gì thì có cái đó, một kẻ hoàn toàn không biết mùi vị thất bại là gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-cung-biet-yeu/151177/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.