Tuyết Nhi vẫn cứ tiếp tục phàn nàn cho đến khi nó để ý đến người mà anh hai mình đè lên. Rồi nó khom người sát lại gương mặt của Việt Bân*, như đã nhận ra ai đó, nó la lên và từ từ đi ra khỏi phòng :
“Xin lỗi ! Đã làm phiền hai người rồi !"
(*) : Vì Tuyết Nhi bị cận nặng và lúc này cô bé cũng không đeo kính nên không thể thấy ai là ai cả.
Quốc Thiên cũng buôn anh ra. Đứng dậy, hắn nói với anh : “Hôm nay đến đây thôi ! Mà quần áo của em rách hết rồi, tôi sẽ bảo Tuyết Nhi đưa cho em một bộ mới !"
Nói xong hắn đi ra khỏi phòng, bỏ lại anh ở một mình với một đám hỗn độn. Được một lát sau, thì Tuyết Nhi từ từ đi vào, trên tay của cô bé lúc này là một bộ quần áo mới toanh và thêm nữa là chiếc chìa khóa còng.
Tuyết Nhi cầm chiếc chìa mở khóa còng tay cho anh rồi cầm bộ quần áo trong tay, nó đưa cho anh, giọng hơi run : “Thầy...thầy Chu...đây là quần áo của thầy."
Anh nhìn Tuyết Nhi, đỏ mặt nói với cô bé hai từ :“Cảm ơn".
Thế là Tuyết Nhi ra khỏi phòng, để lại anh một mình thay quần áo.
____________________
Sau khi anh thay quần áo xong, Tuyết Nhi cũng từ bên ngoài đi vào. Lúc này nó đã đeo một cặp kính dày cộm để nhìn cho rõ những vật xung quanh, nắm lấy tay anh, nó nói vẻ có lỗi :
“Anh trai em có làm đau thầy không ? Nếu có thì thay mặt anh ấy em xin lỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-cung-biet-yeu/151176/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.