Khoảng 35 phút sau khi cuộc gọi kết thúc, Việt Bân đã đến nơi.
Nhảy qua hàng rào thép để thoát ra ngoài và chạy bộ với cái chân bị bong gân làm anh khó khăn lắm mới tới được đây.
Trước mặt anh lúc này là một tòa nhà to lớn gấp hai lần biệt thự nơi anh ở.
Ấn chuông cổng, anh thấy từ trong khuôn viên của tòa nhà có khoảng hai mươi người mặc đồ đen đứng hai bên trái, phải của cánh cổng mời anh vào.
“Lại là nó sao !" Anh nói với vẻ chán ghét khi nhìn thấy cái “nghi thức" đấy.
____________________
Ngắm nghía xung quanh, anh thấy ngôi nhà này từ cái cửa sổ, chậu cây cho đến những thứ lớn hơn như cánh cổng, cái nào cũng được bao phủ bởi màu đen, một cái màu đen ảm đạm đến đáng sợ.
Không gian xung quanh anh lúc này thật âm u, mọi thứ đều bị bao trùm bởi sắc đen - cái màu mà anh ghét nhất.
Bây giờ anh mới để ý rằng, ngôi nhà này quả thật rất rộng, nó giống như một tòa lâu đài hơn là một biệt thự to lớn.
_____________________
Anh đi vào nhà theo sự chỉ dẫn của một người đàn ông mặc vest đen. Anh nghe ông ta nói rằng nếu đi theo sự chỉ dẫn ông ta, anh sẽ gặp được những người mình cần tìm.
Theo sự chỉ dẫn của người đàn ông mặc vest đen, anh tới được một căn phòng. Nhưng khi vừa mới bước vào, anh đã bị một người nào đó dùng một cái bao, trùm kín lại làm cho anh không còn thấy gì nữa.
____________________
Sau cùng, anh bị đưa tới một nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-cung-biet-yeu/151174/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.