6
Kể từ hôm đó.
Phó Cảnh Thần dọn từ nhà cũ về nhà chúng tôi.
Chuyến tàu đã đỗ ở sân ga suốt ba năm, giờ vừa được nạp đầy nhiên liệu, lập tức lao vun vút trên thảo nguyên, không cách nào dừng lại.
Một buổi tối nọ khi đang nấu ăn, tôi không nhịn được hỏi:
"Ông xã, cổ trùng thật sự sẽ không mọc lại nữa chứ?"
"Ừ, không mọc lại nữa đâu." Phó Cảnh Thần cúi đầu nhìn tôi: "Sao đột nhiên lại hỏi thế?"
Tôi đỏ mặt đáp: "Không có gì, chỉ là gần đây ăn uống nhiều quá, toàn món sơn hào hải vị, muốn ăn chay một chút."
"Mới nửa tháng mà đã ngán rồi à?" Phó Cảnh Thần nhếch mép cười khẩy: "Trước đây ai nói mình dẻo dai lắm cơ mà? Vậy mà thế này à?"
Tôi vội nhận sai: "Ông xã, em sai rồi. Sau này trước mặt anh, em nào dám mạnh miệng nữa."
Đang lúc tôi ngoan ngoãn chịu trận, thì Lâm Lộ gọi video tới.
Tôi tắt máy.
Cô ấy lại gọi tới lần nữa, có vẻ có chuyện gấp.
Tôi bắt máy, ra hiệu với Phó Cảnh Thần đừng lên tiếng.
Trong màn hình, Lâm Lộ đang ở quán bar, tiếng ồn ào vang lên:
"Vân Khê, ra quẩy đi."
Tôi từ chối: "Chuẩn bị đi ngủ rồi, không đi đâu."
"Chồng cậu dính cậu như sam hả? Bảo sao mặt mũi hồng hào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-phuc-hac/3742656/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.