Nghe được câu trả lời Chu Linh khẽ nở nụ cười khổ, cô đưa tay lau vội vài giọt nước mắt đang chảy xuống từ khóe mi nói: 
- 8 năm rồi! Cố Giai Thụy, anh đã hứa với em thế nào hả? 
Cố Giai Thụy nghe vậy thì khẽ sững sờ, anh nhắm mắt đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương đáp: 
- Tiểu Linh, anh xin lỗi! Anh thật sự đã rất cố gắng rồi nhưng vẫn không quên được. 
- A Thụy, anh có biết 8 năm qua của em thế nào không? 
Câu hỏi này của Chu Linh vang lên làm Cố Giai Thụy thoáng kinh ngạc, anh khó hiểu nhíu mày nhìn cô hỏi: 
- Sao em lại hỏi vậy? Em sống rất tốt mà không phải sao? 
- Phải! Nhưng đó là về mặt vật chất chứ không phải tinh thần! 
Nghe đến đây càng làm Cố Giai Thụy thêm khó hiểu, không phải 8 năm trước Chu lão gia và Chu phu nhân đã mời bác sĩ về điều trị tâm lý cho Chu Linh rồi sao? Cố ra nước ngoài cũng là vì lý do đó mà sao giờ lại còn hỏi? Hàng loạt câu hỏi được đưa ra trong đầu khiến Cố Giai Thụy vô cùng rối rắm, anh khẽ lắc nhẹ đầu rồi nhìn Chu Linh hỏi: 
- Em nói vậy là sao? Anh không hiểu! Em ra nước ngoài là để điều trị tâm lý mà? 
- Em ra nước ngoài là để điều trị tâm lý, đúng! Em không nói về sự việc đã xảy ra mà là nói về anh. 
- Anh? Ý em anh là... 
- Anh chính là nỗi bận tâm lớn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-dung-manh-dong/2828583/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.