Sáng hôm sau 
Cố Giai Thụy mở mắt thức dậy do bị một vật gì đó cọ vào cơ thể, anh nhíu mày ngó xuống ngực mình thì thấy một cục tròn nhỏ đang đè lên cơ thể. Mèo con nhỏ Chu Linh của anh đang cuộn chặt cơ thể trong chiếc chăn ấm áp, cơ thể cô bị tấm chăn che phủ chỉ chừa lại mỗi cái đầu nhỏ nhú lên. Trong cơn say ngủ Chu Linh cứ bất tri bất giác dụi dụi cái đầu nhỏ của mình vào ngực Cố Giai Thụy khiến anh ngứa ngáy. 
Cô nàng vẫn cứ say sưa chìm vào giấc ngủ mặc kệ người đàn ông bên cạnh nhìn ngắm không rời. Dáng vẻ không một chút phòng bị này của cô vô tình làm Cố Giai Thụy nổi ý đồ xấu. Anh nhìn gương mặt xinh đẹp không tì vết đang say ngủ của Chu Linh rồi khẽ thở dài nói nhỏ: 
- Mèo con nhỏ, em dụ hoặc thế này bảo anh phải làm sao? 
Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng tự khiến Cố Giai Thụy phải bật cười, anh âu yếm nhìn cô rồi lại như chợt nhớ về một câu chuyện nào đó. Cố Giai Thụy khẽ ngẩn ra một hồi rồi lẩm nhẩm: 
- Mèo con nhỏ! Mèo con nhỏ! 
Hóa ra câu chuyện anh chợt nhớ đến đó có liên quan đến cái tên thân mật "mèo con nhỏ" mà anh đặt cho cô. Không phải vô duyên vô cớ mà Chu Linh lại được Cố Giai Thụy gọi là "mèo con nhỏ", ẩn sau biệt danh đáng yêu này thật ra là một câu chuyện đáng yêu không kém. 
Năm đó lúc Cố Giai Thụy 20 tuổi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-dung-manh-dong/2828582/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.