Mạt Mạt lấy tay lau nước mắt, khẽ bước xuống lầu.Cô đưa khay bánh cho quản gia rồi lên phòng,bà quản gia thấy cô ỉu xỉu ,khuôn mặt có chút xanh xao.Bà tưởng cô không khoẻ trong người, nên không hỏi nhiều để cô về phòng nghỉ ngơi.
Cô chậm rãi bước vào căn phòng tối, nhẹ nhàng đóng khoá cửa lại. Rồi buông lỏng toàn thân lên chiếc tường ,Mạt Mạt đưa tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé của mình khóc.
"Thanh mai trúc mã của hắn về rồi, mình nên vui mới phải,mình sắp được tự do rồi,...nhưng sao tim lại khó chịu không thôi thế này"
"Cảm giác này,...thì ra yêu một người không yêu mình là như vậy"
"Anh ta coi mình là hình bóng của cô ấy thôi sao"
"Đối xử tốt với mình chỉ vì áy náy với mình thôi sao"
"Y Thần sao anh lại khiến tôi yêu anh , để giờ tôi phải đau khổ như vậy chứ"
Cô đặt bàn tay lên tim mình , cảm nhận từng cơn đau nhói của chính bản thân.Nước mắt không tự chủ được cứ thế tuân ra, khuôn mặt xinh xắn ngày nào giờ thì chỉ là nước mắt.
"Yêu hay không yêu,...."tiếng chuông điện thoại của cô vang lên
Mạt Mạt dùng chút sức lực hỏi
"Alo ai vậy"
"Mạt Mạt ba đây con có thể về nhà một chuyến không" giọng điệu nịnh nọt
"Tôi không rảnh" Sao hôm nay lại đối xử tử tế với mình vậy chứ
"Coi như ta năn nỉ con, về ăn cơm chung với gia đình một bữa thôi con" Không phải mày với được con cá lớn thì tao cũng không cần đối xử tử tế với mày như vậy
"Tôi biết rồi" cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-cua-toi-that-ngon/1134399/chuong-26.html