Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39
Chương sau
-"Cậu còn dám giở trò......" khuôn mặt của Y Thần tối sầm lại. "Chậc chậc,Y Thần cậu đừng có hung dữ với người ta vậy chứ" A Hàn thở dài rồi nũng nịu "....." Anh nhìn A Hàn rồi đưa tay vuốt vần trán của mình than thở, cái tên này có bệnh về giới tính à hay là muốn chuyển qua làm thụ. "Thôi không giỡn nữa,à Mạt Mạt anh mượn chồng em một lát nhé" A Hàn thấy ánh mắt đáng sợ của Y Thần vội chuyển chủ đề Mạt Mạt nhìn sang Y Thần đang nhìn, ra hiệu với cô "Nếu em dám đồng ý thì liệu hồn " Cô ho một tiếng, rồi cố ý chọc giận Y Thần nói: "Anh mang anh ta đi càng xa càng tốt" Ánh mắt Y Thần nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống " Em....." Anh chưa kịp xử lý Mạt Mạt thì đã bị A Hàn lôi đi " Anh bạn à, người ta đã không muốn anh ở đây rồi còn lưu luyến làm gì, tớ bây giờ có chuyện rất hệ trọng cần bàn đây" " Quan trọng ??" Anh nhức óc với tên này, lại là phụ nữ chắc Mạt Mạt đứng thẩn người với vẻ mặt đăm chiêu "Hai cái tên này,sao lại gấp gáp chạy lên phòng thế,không lẽ,....." cô lấy tay che miệng cười rồi nghĩ ý đồ xấu xa. Sau khi anh và A Hàn lên thư phòng ,Mạt Mạt nhân lúc bụng đói mò xuống nhà bếp kiếm mấy món điểm tâm ăn Người hầu thấy cô đang tìm thức ăn, liền dọn lên một bàn điểm tâm thịnh soạn cho cô.Cô ngồi ăn ngon lành , vừa ăn vừa ca rất vui. Nguyên một bàn điểm tâm thơm phức, lại len lỏi một mùi hương khiến người ngửi không cưỡng lại được mà đi theo hướng phát ra mùi hương. Cô đi đến một căn nhà nhỏ ở một góc vườn thì dừng lại. Cô đẩy cửa đi vào thì thấy Bà quản gia đang hậm hụi hấp bánh, cô tò mò hỏi "Quản gia trương, bánh này là bánh gì sao lại thơm đến vậy" Bà quản gia nghe có người gọi quay lại thấy cô rồi đáp "Chào Phu nhân" "Đây là bánh gia truyền của Diệp gia truyền bao đời đấy ạ" "Oh ,thơm quá, sao hôm nay bà lại làm bánh cho ai ăn à" Cô chống cằm chăm chú nhìn nồi bánh "Tất nhiên là Phu nhân rồi, Cậu chủ dặn khi phu nhân đói thì mang lên cho phu nhân lót dạ" Mạt Mạt bỗng chốc cảm động " Mặt lạnh cũng biết quan tâm người khác đấy chứ" "Đây,bánh vừa hấp xong ,Phu nhân mời dùng ạ" Bà quản gia đưa khay bánh cho cô Cô đưa tay ,đón lấy khay bánh rồi mỉm cười " Quản gia Trương cảm ơn bà" " Việc tôi nên làm mà" Bà quản gia hiền hậu Cô quay bước đi về hướng căn nhà chính , vừa đi vừa nhìn vào khay bánh hát rất vui vẻ. Khuôn mặt của cô hiện rõ hai chữ hạnh phúc trên mặt. "Hự,sao mình lại vui thế này, anh ta chỉ là kêu người làm bánh cho mình, mà mình đã hạnh phúc như này, mình đối với hắn không chỉ là thích thông thường mà mình đã động lòng rồi" Cô lấy tay vỗ nhẹ lên mặt " Lỡ như hắn không yêu mình....Thôi không nghĩ nữa mang bánh lên cho hắn cùng ăn vậy" -------------------------------------------- Trong Thư Phòng Y Thần ngồi lên bàn làm việc ở thư phòng ,ngước mắt hỏi A Hàn "Chuyện gì nói nhanh tớ còn phải dùng cơm với vợ" A Hàn ấp úng rồi chậm rãi nói "Y Thần này tiểu Linh về rồi" Anh vừa nghe hai chữ " Tiểu LInh" Thì đứng bật dậy "Tiểu Linh....cô..ấy đang ở đâu hả" Cánh tay của A Hàn đã bị anh bóp đến tê cả tay "Cô ấy hiện đang ở ngôi nhà cậu đã tặng cô ấy khi cô ấy 15 tuổi " Y Thần vừa nghe dứt câu ,đi nhanh ra cửa ,nhưng vừa tới cửa anh đã đứng khựng lại, quay lưng trở lại phòng không đi tìm cô ta nữa "Cô ấy không phải chọn rời bỏ tớ sao, bây giờ quay lại làm gì" A Hàn tiến lại gần anh " Y Thần cậu đối với Mạt Mạt đã có tình cảm chưa , Tiểu Linh quay về rồi cậu có định sẽ Li hôn với Mạt Mạt chứ" "Li hôn?tớ..." Trong lòng Y Thần bây giờ rất bối rối A Hàn thấy anh không nói liền tiếp lời: " Tớ biết ,để xóa hình bóng của tiểu Linh nên cậu mới lấy Mạt Mạt ,để che đi nỗi buồn đó đúng không" Mạt Mạt đứng ngoài cửa nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và A Hàn, chân của cô bỗng chốc mất thăng bằng, lùi về sau hai bước rồi lấy tay chống vào tường để đứng vững. Nước mắt không hiểu vì sao rơi xuống, không ngừng lại được.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39
Chương sau