Trên hành lang bệnh viện tiếng bước chân dồn dập truyền đến, tần suấtthực rất cấp bách làm cho người ta nghe thấy tim cũng như muốn nhảy rakhỏi lồng ngực theo. 
Nghệ phi như bay đến, làm phó tổng Lí Kiến Kì đuổi theo sau anh cũng bắt đầu tóat mồ hôi đầm đìa. 
Tuy nói việc nhân viên trong công ty ngã cầu thang bất tỉnh cũng coilà một sự kiện lớn nhưng cũng không đến mức phải để tổng tài đích thânxuất mã giải quyết, tại sao lại vội vã chạy đến như vậy? Suy nghĩ củatổng tài có đôi khi thực làm cho người ta không tài nào đóan nổi. LíKiến Kì không nhịn được thầm nghĩ. 
“Phanh!” Dùng sức đẩy cửaphòng ra, hé ra khuôn mặt trắng bệch không khác gì người đang nằm trêngiường bệnh kia của Ân Nghệ, nhanh chóng chạy ào vào, vọt tới cạnhgiường bệnh. 
“Tổng…tổng tài?” Đang ngồi chăm sóc Diệp Tây Hi,Khương Xảo Quân đột nhiên đứng dậy,bị người “nào đó” hù dọa, bởi vì côgọi điện báo cáo công ty không nghĩ đến tổng tài lại tự mình đến đây. 
“Cô ấy thế nào rồi?” Ân Nghệ giọng nói khàn khan, ánh mắt không rờingươì đang nằm trên giường bệnh hai mắt khép chặt khuôn mặt tái nhợtkia, trong lòng đột nhiên thấy sợ hãi hai chân không dám bước lại gần. 
“Bả vai của cô ấy bị chật khớp, bên ngoài cũng bị xây xát khá nhiều,còn có não bị chấn động nữa!” Khương Xảo Quân thành thật trả lời. 
Chân thành mà nói việc ngã liền hơn mười bậc cầu thang như thế này,Thi Ánh Điệp bị thương là còn nhẹ rồi đó, cũng may là nhờ dáng người nhỏ nhắn và cơ thể cân đối. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-cua-toi-rat-nhieu-tien/1244294/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.