Nghi đã cử Uông Thải Ngọc tới giúp đỡ nàng, vừa thấy đã biết là chẳnggiúp đỡ được gì rồi, bởi vì Uông Thải Ngọc căn bản là không để ý tớinàng, trừ việc mỉa mai chế giễu ra, còn thường xuyên quăng đá xuốnggiếng, chưa cố gắng phá hư nàng là nàng đã cảm tạ trời đất lắm rồi đấy,cho nên từ đầu tới cuối báo cáo này vẫn là nàng hoàn thành một mình màthôi.
Mấy cái này Thi Ánh Điệp cũng chẳng muốn so đo gì với côta cả, dù sao với thực lực của bản thân nàng cũng vẫn hoàn thành đượcthôi, chỉ hơi mệt một chút.
Nhưng vấn đề bây giờ là Uông ThảiNgọc đã không giúp nàng thì thôi lại còn đi rêu rao khắp nơi nàng caongạo, có ô dù mà sinh kiêu căng, căn bản là coi thường năng lực của mộtkế tóan bình thường nhỏ bé như cô ta, giống như muốn biết tất cả mọingười thành đồng minh của mình vậy, làm cho tất cả quản lí đều chạy tớixem việc gì đã xảy ra vậy, xem có phải nàng coi thường đồng nghiệp nhưlời đồn không, thật sự là làm nàng tức muốn chết!
Nàng bất đắcdĩ, đành phải dùng cách thức miêu tả nhẹ nhất nói với Trần quản lí, nàng chỉ là một nhân viên mới không có đủ trọng lượng để thỉnh câù các tiềnbối trợ giúp, cho nên nếu muốn hoàn thành tốt báo cáo này thì hi vọngquản lí hạ lệnh phân công rõ ràng.
Nghe nàng nói như vậy, Trầnquản lí lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, sau đó nửa giờ, nàng liền bịmột đám người chặn ở cầu thang.
Bọn họ thật đúng là…nên nói là có động lực hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-cua-toi-rat-nhieu-tien/1244293/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.