Hôm nay Mục Thu Dương rất rảnh rỗi, dành cả một ngày ở nhà cùng tôi.
Tôi để anh tưới nước cho các mầm cây nhỏ trong sân thay tôi.
Anh phá lệ một cách nghiêm túc, vẩy từng giọt nước, ngoài ra mỗi lần vẩy lượng nước đều như nhau, cực kỳ công bằng.
Tôi ngồi cách một chiếc cửa sổ sát đất quan sát Mục Thu Dương trong sân.
Đây là người đàn ông mà tôi đã yêu bốn năm.
Tính khí, hứng thú, sở thích, thói quen ăn uống, thậm chí cả mỗi vị trí trên người anh, tôi đều rõ như lòng bàn tay.
Nhưng tôi cảm thấy mờ mịt về tương lai của bản thân.
Trong tương lai của anh, có lẽ sẽ không có tôi.
Anh có thế giới của mình để trở về, còn nơi này cuối cùng chỉ là một nơi để làm nhiệm vụ.
Mục Thu Dương phát hiện tôi đang nhìn anh, con ngươi cong lên nhìn tôi cười.
Từ khi phát hiện ra bí mật bên trong chiếc két sắt kia, tôi im lặng đấu tranh.
Tôi không muốn anh bị trừng phạt vì làm nhiệm vụ thất bại.
Nhưng tôi cũng không muốn chết.
Đang lúc vẻ mặt tôi vẫn còn hoảng hốt, Mục Thu Dương đã buông bình tưới trong tay xuống, bước vào phòng.
"Cục cưng, mấy ngày gần đây tâm tình em không ổn sao?"
Mục Thu Dương vẫn giống như mọi khi, anh thích ôm trọn tôi từ phía sau lưng.
Đây vốn là động tác thân mật giữa hai người yêu nhau, sau khi biết được chân tướng tôi lại cảm thấy không lạnh mà run.
"Em đang suy nghĩ vài chuyện." Tôi cố đè nén nội tâm đang sợ hãi, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-cong-cu-mai-xuyen-nhanh/4618276/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.