Từ lúc chào đời đến này,Quý Tiệp lần đầu tiên biết hờn dỗi.
Cô gái kia cố ý làm anhbực bội đây, bởi vì hôm qua anh cùng bạn bè uống rượu không dẫn cô đi bệnh việnnên hôm nay liền bỏ nhà ra đi.
Đi vào công ty hỏi cấpdưới, ai nấy đều nói hôm nay không thấy cô đến làm, gọi điện thoại cô cũngkhông được vì cô đã tắt máy, mà điện thoại em gái cô gọi được nhưng lại khôngai bắt máy.
Bất đắc dĩ anh phải gọiđến của hàng bánh ngọt của Gia Nhu, nhưng người nghe điện thoại lại là Ôn TiểuKhải.
“Cửa hàng bánh Ôn Nhu xinnghe, xin hỏi muốn tìm ai ạ?”
“Dì của con đâu? Dì ấyhôm nay có đến cửa hàng không?” Quý Tiệp bực tức nới lỏng cà vật, trong lòngnghĩ nếu như tìm được cô, anh nhất định sẽ từ từ giáo huấn cô, kêu việc cô làmanh phải lo lắng là không đúng.
“Xin hỏi là ai đầu dâyvậy?”
“Tiểu Khải, là chú, chúQuý đây, nhớ cho rõ đi.”
“À… con nhớ rồi, dì conhiện giờ không muốn gặp chú, muốn gì chú cứ nói với con là được.” Ôn Tiểu Khảira vẻ người lớn trả lời.
Quý Tiệp ngẩn người, “Dìấy nói không muốn gặp chú? Kêu dì ấy nghe điện thoại, chú muốn nói chuyện vớidì ấy.”
“Không được, dì con nóinếu chú gọi thì cứ nhắn lại với con, con sẽ nói lại với dì ấy.”
Quý Tiệp vừa muốn mởmiệng thì đã nghe giọng Ôn Gia Nhu ong óng bên kia, “Tiểu Khải, con nói chuyệnvới ai vậy? Khách hàng sao? Nói với họ chiều nay cửa hàng chúng ta nghỉ bán,không cần phải đến, mẹ nấu xong canh rồi, lát nữa gom tí đồ rồi chúng ta đếnbệnh viên thăm dì con.”
Ai nằm viện? Anh nhíu màytò mò, trong lòng linh cảm có gì đó không ổn.
“Mẹ, nói nhỏ tí đi, nếungười kia biết dì nằm viện, dì nhất định làm thịt mẹ.” Tuy rằng tiểu quỷ này cốgắng nói nhỏ, nhưng cuộc đối thoại của hai mẹ con vẫn kinh động Quý Tiệp.
“Dì con làm sao? Sao lạinằm viện?” Anh gấp gáp hỏi, tim đập cũng nhanh hơn bình thường.
“Không có, chú nghe lầmrồi.” Ôn Tiểu Khải không quan tâm Quý Tiệp, cúp điện thoại ngay.
Quý Tiệp tức giận đậpđiện thoại xuống bàn, tiểu quỷ kia dám cúp điện thoại của anh. Chết tiệt!
Nhưng ngẫm lại đây khôngphải là lúc tức giận, thừa dịp Ôn Gia Nhu chuẩn bị đi đến bệnh viện, hỏi GiaHinh đang ở đâu. Anh vội vàng cầm lấy điện thoại gọi lại cửa hàng bánh, nhưngcửa phòng làm việc đã bị người ta đá văng ra.
Lão Tiêu thở hổn hển xôngtới, không đợi Quý Tiệp hỏi chuyện thì ông đã vọt tới bàn làm việc của anh.
“Thằng nhóc này! Con làmsao mà làm bạn trai người ta vậy hả? Gia Hinh đang ở bệnh viên, con chẳng nhữngkhông đi thăm mà còn có tâm tình đi làm sao?”
“Ông ngoại, ông cũng biếtGia Hinh nằm viện sao?” Chỉ có một mình anh chẳng hay biết gì?
“Con còn hỏi ông sao? Cáithằng nhóc chết tiệt này!” Lão Tiêu cúi đầu tìm vật gì đó để đánh cho cháungoại ông một trận, Quý Tiệp thấy thế liền đứng dậy đi đến trước mặt ông.
“Ông mắng con đánh conhay gì cũng được, nhưng trước hết nói con biết Gia Hinh rốt cuộc xảy ra chuyệngì, sao cô ấy lại nằm viện?”
Lão Tiêu giống như đứacon nít dùng tay đánh túi bụi vào người Quý Tiệp, “Con cùng bạn bè uống rượuđương nhiên là có biết chuyện gì xảy ra đâu, Gia Hinh đẻ non, con còn cùng bạnbè uống rượu sáng đêm.”
“Cái gì? Đẻ non?!” Nghehai chữ đó, lòng Quý Tiệp chợt quặn đau, “Ông ngoại, cô ấy sao có thể đẻ non?Con, ý con là… cô ấy mang thai?”
“Lúc trước ông để tụi conchuyển ra ngoài sống là vì con cam đoan sẽ chăm sóc bảo vệ Gia Hinh, vậy màhiện giờ con chăm sóc nó như vậy đó hả?” Sớm biết như thế, ông đã ở chung vớihai người họ rồi.
Quý Tiệp kinh ngạc, thậtlâu không nói nên lời. Cô mang thai? Sao lại không nói với anh, hay là cô cũngkhông biết? Không, cô chắc chắn phải có cảm giác, anh nhớ lại đoạn đối thoạihôm qua –
“Chiều nay anh cùng em đến bệnh viện đi.”
“Sao vậy? Em không khỏe sao?”
“Cũng không phải, hiện tại đỡ hơn nhiềurồi, chỉ là…..”
“Vậy là tốt rồi, em cũng biết chiều nayanh có cuộc họp, hay là em cùng Gia Nhu đến bệnh viện xem sao, họp xong anh sẽdẫn em đi.”
“….Quên đi, em nghĩ chắc do mệt mỏi quáthôi, em còn phải làm xong bản báo cáo, buổi tối đi ngủ sớm tí là được rồi.”
“Cũng được, hay là mai, tối anh cùng em đikhám bệnh?”
Sau đó, anh lỡ hẹn, nếu….Nếu tối qua anh không uống rượu, dẫn cô đi khám bệnh, thì mọi chuyện sẽ khôngnhư thế này.
Lão Tiêu mặc dù biết rằngQuý Tiệp cũng không hay biết gì việc Gia Hinh có thai, nhưng tức giận vẫn khônghề giảm bớt, “Ngày hôm qua, Gia Nhu nói Gia Hinh vì con lỡ hẹn cho nên mới đếnkiếm nó đi đến bệnh viện cùng, lúc mới vừa ra khỏi cửa hàng thì Gia Hinh ngất xỉu,sau đó đưa đến bệnh viện thì đã không còn kịp rồi, bác sĩ nói thể chất Gia Hinhvốn yếu, hơn nữa lại làm việc quá sức… đứa nhỏ không thể giữ được…”
Thể chết yếu? Sao có thểnhư vậy? Gia Hinh không phải luôn khỏe mạnh sao? Còn có làm việc quá sức… là vìanh sao? Anh không cảm thấy cô có gì bất thường, lại muốn cô tăng ca cùng anh,đến đêm thì triền miên vô độ, là anh, chính anh đã hại cô.
“Gia Nhu nói, sức khỏeGia Hinh trước đây cũng đã yếu rồi, thường xuyên bị bệnh, nhưng từ khi ba mẹlần lượt bỏ đi, nó luôn cứng rắn chống chọi, không hề nghe nó than vãn câunào?”
“Sao vậy? Hôm nay em đã đi bệnh viên vớiGia Nhu rồi, còn sợ ngày mai anh không đi với em sao? À, đúng rồi, lúc nãy emgọi điện thoại cho anh mà chưa nói rõ, bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ nói… không cần tái khám nữa.”Giọng nói của cô khàn khàn.
“Nếu đã không việc gì thì ngủ sớmđi, đừng lo lăng quá!”
“Ừ… không việc gì.”
Quý Tiệp tự trách bảnthân mình, biết rõ cô nói như thế thôi, thế mà hôm qua khi cô nói “không cầntái khám nữa” anh lại tưởng thật, anh đúng là đồ khốn nạn mà!
“ Em không can thiệp vào không gianriêng gì đó của anh, anh muốn gì thì đều làm được cả, nhưng anh có từng nghĩđến những gì em muốn không ? ”
“ Anh quản em là vì muốn tốt cho emthôi. ”
“ Nếu thật sự là tốt cho em thì nênquan tâm em, hôm nay….. ”
“ Lại là hôm nay ? Chỉ vì ngàyhôm nay anh không đi bệnh viện với em nên em mới như vậy sao ? Em bị bệnhgì ? Em muốn lấy ngày hôm nay phủ nhận tình yêu của anh dành cho emsao? ”
Nghĩ đến đây, anh đậpmạnh vào bàn, đáng chết! Anh tại sao lại nói với cô như vậy?
“Ông ngoại, sao hôm quacác người không nói con biết?”
“Ông cũng mới nghe GiaNhu nói thôi.” Cũng may Gia Nhu không phải người kín miệng, mà cũng không cảnhgiác với ông, cô chỉ nghe lời Gia Hinh không nói cho Quý Tiệp nghe, nhưng lạiquên mất quan hệ của ông và Quý Tiệp, bởi vậy đem hết mọi chuyện nói cho ôngbiết, “Gia Hinh nói cho con biết cũng vô ích mà thôi, không muốn làm khó con,nó cũng không nghe bác sĩ khuyên bảo, hôm qua kiên trì về nhà, bác sĩ đồng ýnhưng với một điều kiện là sáng nay phải trở lại bệnh viện sớm.”
Quý Tiệp không nói nênlời, nhưng lão Tiêu vẫn nói tiếp, “Gia Nhu nói, Gia Hinh sáng sớm hôm nay rầurĩ đến tìm nó, muốn nó cùng đi bệnh viện, lúc Gia Nhu đỡ nó đứng lên thì nó lạité xỉu lần nữa, bác sĩ bảo phải ở lại bệnh viện quan sát vài ngày….”
Anh sáng nay còn sayrượu, thâm chí để cô một mình đến tìm em mình giúp đỡ. Hiện tại anh thật sựnghi ngờ chính mình nói yêu cô, thế mà anh đã dốc sức vì cô chưa? Cô có thể thathứ cho thứ ngu xuẩn như anh không? Quý Tiệp xoay người mặc áo khoác, đi nhanhra ngoài, không để ý lão Tiêu phía sau đang kêu gào.
Ôn Gia Hinh một mình ngồiở ghế dài phơi nắng trong hoa viên bệnh viện, nhưng ánh mắt trời lại không thểnào tiến vào trong lòng cô được, lòng cô đau thắt thương tiếc đứa con mà côchưa kịp gặt mặt.
Cô sai rồi, sao lại khôngbiết chăm sóc bản thân mình chứ, rõ ràng biết mấy triệu chứng này biểu hiện chocô đang mang thai, sao lại không mua que thử thai mà thử? Lại còn đòi Quý Tiệpdẫn mình đi bệnh viện?
Vì sao… Vì sao là mẹ màcô lại có thể nhẫn tâm bỏ đi đứa con của mình? Cô không có bệnh, nhưng khi thấymáu chảy ra từ hạ thân của mình, cô tan nát cõi lòng. Miếng thịt trong lòng côcũng đã mất đi.
“Mẹ, con sai rồi, con sairồi… Mẹ, đứa bé còn nhỏ như vậy mà…. Ở trên thiên đường, mẹ giúp con chăm sócnó… Nói với nó con không muốn như vậy, không phải… con ơi, mẹ không muốn nhưvậy….” Nước mắt từ khóe mi cô chảy xuống.
Trong hoa viên bệnh việncó mấy đứa nhỏ đang vui đùa, con của cô chưa lớn thì đã mất đi, nếu như nó lớnlên, thì phải mất bao lâu cô mới thấy nó chạy nhảy vui đùa như thế này?
Cô cứ tưởng rằng…
Bỗng nhiên trước mặt cóbóng người che khuất tầm mắt của cô, che đi ánh mắt trời ấm áp, cô ngẩng đầuthì nhìn thấy Quý Tiệp mồ hôi nhễ nhãi, thở hổn hển đứng ở trước mặt, trong mắthiện lên lo lắng cùng ăn năn. Bàn tay to của anh nhè nhẹ run, rất muốn tiến đếnôm cô, nhưng lại sợ cô sẽ bỏ đi.
Anh giống như đứa nhỏbiết rõ mình làm sai, sợ hãi bị người lớn đánh đòn, vẻ mặt sám hối cùng áy náy,không còn vẻ tự phụ ngang tàng như xưa.
Hai người cứ như vậy mànhìn nhau thật lâu, cô cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Quý Tiệp.
“Xin lỗi!” Không nói lờivô nghĩa, anh xin lỗi cô, anh biết tất cả là lỗi của mình, anh nghĩ khi nói rađiều này rồi sau đó từng giọt lệ từ khóe mắt Ôn Gia Hinh chảy xuống, cuối cùngtạo thành một chuỗi dài không dứt, nhưng cô vẫn ngồi đó nhìn anh, nước mắt cũngchẳng nhỏ giọt nào.
Quý Tiệp liền xông đến ômchặt cô vào lòng mình, vòng tay siết chặt đến nỗi như muốn cơ thể hai người hợpthành một, “Anh biết giờ anh nói gì đều cũng vô nghĩa cả, anh xin lỗi, GiaHinh, anh là thằng khốn nạn! Về với anh đi, cho anh thêm một cơ hội, anh sẽchăm sóc đàng hoàng cho em, anh sai rồi, anh không biết yêu là gì, không xứngđể em yêu…”
Anh nhẹ nhàng nâng lênkhuôn mặt vô thần của cô, “Anh xin lỗi, lúc em cần anh nhất anh lại không ởcạnh em, đứa nhỏ không còn thì chúng ta có thể sinh đứa khác, chỉ cần em khôngviệc gì là được rồi, chỉ cần em ở lại bên cạnh anh.”
Cô không hứa hẹn gì cũngkhông trả lời anh, “Anh che ánh mặt trời của em.”
Nghe vậy, Quý Tiệp rất sợhãi, đột nhiên sợ cô sẽ biến mất trước mặt mình, từ lúc gặp cô đến giờ, anhthậm chí cũng không nghe cô mắng mỏ mình câu nào, điều này lại càng làm anhhoảng sợ hơn.
“Quý Tiệp…” Nghe cô gọitên mình, anh vội vàng nhìn cô, nhưng cô vẫn lặp lại câu nói lúc nãy, “Anh cheánh mặt trời của em.” Anh buông cô ra, ngồi xuống cạnh cô, nắm chặt tay GiaHinh, nhưng cô lại rút tay lại.
“Mẹ em nói chăn lạnh thìđem phơi nắng, em trước đây thường bị bệnh, mẹ cũng nói thế, người lạnh thìphơi nắng thật nhiều sẽ ấm áp trở lại.” Cô rành mạch nói.
“Không cần phơi nắng, GiaHinh, anh có thể sưởi ấm cho em, anh cam đoan lần này sẽ không để em thấtvọng.” Vẻ mặt Quý Tiệp áy náy, giọng nói cũng nghẹn ngào, “Em muốn anh phải làmgì để bù đắp lại cho em? Em nói đi, bất cứ thứ gì anh cũng sẽ làm vì em.”
“Em không cần sưởi ấm, emkhông lạnh…. Không biết đứa bé có lạnh hay không? Anh biết không… nó còn chưakịp mặc quần áo, anh nói xem, mẹ em có đưa đứa bé đi phơi nắng không?”
Nghe vậy, lòng Quý Tiệpđau thắt, cổ họng giống như có gì đó chẹn lại, hô hấp cũng khó khăn hơn.
“Anh có muốn nói gì vớinó không?” Anh gật đầu, đưa tay ôm vai cô, lần này cô cũng không tránh, chỉ làcả người hoàn toàn cứng đờ.
“Con ơi, ba xin lỗi con.”Nói xong, mắt anh cũng đỏ ngầu cả lên.
“Con của chúng ta vẫnchưa kịp nghe chúng ta nói đã….”
“Gia Hinh….”
“Em thậm chí còn khôngbiết nó là trai hay gái nữa, thế anh có biết không?” Quý Tiệp lần đầu tiên biếtđau lòng vì người mình yêu là như thế nào, lần đầu tiên anh hận người khác,người anh hận chính là bản thân anh.
“Anh cũng không biết…không sao, chờ khi đứa nhỏ lớn lên, mẹ sẽ nói em nghe…” Cô đưa tay lau nướcmắt, cũng như lau đi nỗi xót xa trong lòng mình, “Không khóc, sau khi ba em bỏđi, họ hàng ai nấy đều nói vì ba em không cần tụi em, lúc đó em đã lớn rồi,nghe người ta nói vậy cũng rất buồn cho nên chúng ta đừng khóc, ngày ngày nóichuyện với đứa nhỏ để nó biết không phải chúng ta không cần nó… Anh nói với nóđi, nói rằng không phải chúng ta không cần nó, được không?”
Anh biết rằng anh đã tổnthương cô rất sâu, nhất là hoàn cảnh gia đình cô, càng làm cô không tài nàoquên đi đứa nhỏ được, anh rất sợ, rất sợ sẽ mất đi cô.
“Anh sẽ nói, anh sẽ nóivới nó.”
“….Quý Tiệp, anh nghĩchúng ta còn có thể ở bên nhau sao?”
“Đừng rời bỏ anh….” Côkhông thể tha thứ cho anh sao? Cô phải đi sao?
“Em yêu anh cũng không hềso đo tính toán gì cả.” Cô đưa tay che miệng anh, ngăn anh nói tiếp, “Nhưng….sau khi chúng ta sống chung với nhau, em cảm thấy chúng ta càng ngày càng xacách, có lẽ chúng ta không phải dành cho nhau.”
“Không, anh sẽ sửa đổi,anh sẽ cố gắng, anh thừa nhận trước đây anh không hiểu chuyện, anh có thể học,Gia Hinh, đừng bỏ anh đi được không?” Anh ôm ghì lấy cô, một chút cũng khôngdám thả lỏng.
Cô không nói gì, nước mắtlại lặng lẽ chảy xuống. Cô còn có thể tin anh lần nữa sao?
“Gia Hinh, lấy anh đi….”
Theo lời đề nghị của bácsĩ, Ôn Gia Hinh phải ở lại bệnh viện quan sát ba ngày, Quý Tiệp cả ngày đều ởlại bệnh viện chăm sóc cô, sợ cô lại xảy ra chuyện gì nữa.
Mặc dù đau lòng vì chịmình không được đối xử tốt, nhưng dưới trăm ngàn phương cách để lấy lòng em vợtương lai cùng cháu trai của Quý Tiệp, Ôn Gia Nhu đương nhiên cũng không thểkhông xiêu lòng.
Lão Tiêu bắt anh phải hứalà sẽ chăm sóc đàng hoàng cho Gia Hinh cùng cháu ngoại đích tôn của ông, nếuchuyện này còn xảy ra một lần nữa, ông nhất định sẽ băm Quý Tiệp làm thịt chohả giận.
Nhưng sự uy hiếp của mọingười lại không bằng sự tự trách của anh, anh sẽ không tái phạm nữa, anh biếtnếu như có một lần nào nữa thì Gia Hinh sẽ rời bỏ anh thật sự.
Ôn Gia Hinh cũng khôngđồng ý sẽ lấy anh hay không, nhưng sau vài ngày thuyết phục và cũng không thểnào lay chuyển được sự cầu xin của anh, cô trở về căn nhà của hai người.
Sợ cô một mình ở nhàdưỡng bệnh buồn chán nên anh nghỉ việc ở công ty ở nhà với cô, đương nhiên anhlà tổng giám đốc cho nên không thể bỏ mặc mọi việc được, may mà kỹ thuật vitính giờ tiên tiến nên anh ở nhà làm việc y như lúc ở công ty vậy.
Hiện ta ba bữa anh đều tựmình nấu cả, còn mua thức ăn dinh dưỡng cho cô nữa, đến chiều thì hai người racông viên tản bộ, tối đến thì anh nhẹ nhàng ôm cô ngủ.
Nửa đêm cô giật mình thứcgiận, anh lẳng lặng ở bên trấn an; cô khát hay đói bụng, anh tự mình chuẩn bịđồ ăn khuya cho cô; lúc nói chuyện về đứa nhỏ, anh cũng cam đoan sẽ nói với nórằng cô không phải cố ý.
Tình cảm cùng sự dịu dàngcủa anh làm trái tim băng giá của cô tan chảy, tuy rằng cũng không thể nói làsuốt ngày chí chóe với nhau như trước, nhưng gần đây cô cũng cười với anh nhiềuhơn trước, ít khi nhắc đến chuyện đứa nhỏ.
Buổi sáng cuối tuần, QuýTiệp ra ngoài sớm để mua đồ cho cô, Ôn Gia Hinh ngồi yên tại sofa nhìn khí trờihôm nay đến ngẩn người.
Vẫn là ánh mặt trời ấy…nhưng cô lại không cảm thấy lạnh lẽo như trước nữa.
Cô không đồng ý kết hônvới anh không phải vì trách anh, mà cô trách bản thân mình, dù sao cũng là tạicô không chú ý sức khỏe của mình vì vậy mới đẻ non, cho nên cô sợ rằng mình sẽquyết định sai, sẽ đánh mất hạnh phúc một lần nữa.
Cô tưởng rằng đóng chặtlòng mình mãi mãi nhưng lại không thể nào thắng được sự dịu dàng cùng tình yêucủa anh, cô làm sao có thể lừa chính mình được, cô thật sự yêu anh. Nghĩ rằngbị cô từ chối thì Quý Tiệp sẽ không nhắc đến chuyện kết hôn nữa, ai ngờ đượcmỗi ngày anh đều kiên trì dùng đủ mọi cách để cầu hôn cô, chuẩn bị những mónquà khác nhau để làm cô vui.
Nhớ lại những giây phútngọt ngào mấy ngày nay, cô mỉm cười, thế này thì cô sao có thể đóng chặt lòngmình lại chứ?
Tiếng điện thoại vanglên, Ôn Gia Hinh không bắt máy, cô biết lát hồi cuộc gọi sẽ tự động chuyển vàomáy ghi âm, bởi vì mấy ngày nay Quý Tiệp ở nhà làm việc nên có rất nhiều cuộcđiện thoại gọi đến cho anh, nhưng anh nói mọi việc đều không quan trọng bằngcô, cho nên anh mới lựa chọn nấu cơm cho cô ăn trước, hoặc là lấy nước uống cô,sau đó mới trả lời điện thoại.
“Alo, mình là Dục Thầnđây, Quý đại thiếu gia có ở nhà không? Gọi điện thoại di động cho cậu mà chẳngai bắt máy, gọi đến công ty thì họ bảo mình gọi điện thoại nhà, mà giờ cũngchẳng ai nghe, bộ sáng sớm dẫn vợ ra ngoài dạo hả?”
Di động không nghe? Cônghĩ chắc anh lại để quên điện thoại ở trong phòng rồi.
A— là tổng giám đốc củatập đoàn Đinh Thị, Đinh Dục Thần, đúng rồi, anh ta là bạn thân của Quý Tiệp.
“Cậu không ở nhà thật làđáng tiếc, mình còn định kêu cậu đoán thử xem mình đang ở phương trời nào.”Giọng nói Đinh Dục Thần đầy vẻ hào hứng, mà bên kia điện thoại lại truyền đếntiếng gió rít gào, tiếng ồn rất lớn.
“Còn nhớ cô gái lần trướcmình nhắc với cậu không? Mình rốt cuộc tìm được cô ấy rồi, thì ra cô ấy trốn điHongkong, mình vừa xuống máy bay, lần này mình tuyệt đối sẽ không để cô tachuồn mất nữa đâu.” Ôn Gia Hinh rất muốn cười, nhưng cô ráng nhịn xuống. Xem racũng có một cô gái trị được Đinh Dục Thần rồi!
“Mình định gọi cậu để nóilần này mình nhất định sẽ không thua cậu đâu, nghe Hạo Phong nói cậu cầu hônnhưng lại bị Ôn Gia Hinh cự tuyệt, được được, lần này mình nhất định sẽ thắngcậu, cậu chuẩn bị dự hôn lễ của mình đi kìa! Nếu không thì chúng ta cá cược nữađi, giống như lần trước cá 1000 tệ Ôn Gia Hinh sẽ tỏ tình với cậu trước đó,chúng ta lần này cũng cá 1000 tệ, nói không chừng cô gái mình đang đeo đuổi sẽchủ động tỏ tình với mình trước, ha ha”. Nghe vậy, nụ cười trên mặt cô biếnmất. Quý Tiệp lấy tình yêu của hai người cá cược cùng người khác ư?
“Nhưng mà cũng rất khólấy được 1000 tệ của cậu, dù sao mấy chiêu ghi âm đó chưa chắc ai cũng làmđược, đúng thật là rất vui…. À, mình gặp một người bạn, mình cúp đây, có gìliên lạc sau.”
Ôn Gia Hinh vô thần ngồiở sofa, cố gắng nhớ lại những gì lúc nãy Đinh Dục Thần nói. Chẳng lẽ Quý Tiệpchỉ vì 1000 tệ đó mà đeo đuổi cô?
Cô đi vào phòng ngủ cầmđiện thoại của Quý Tiệp đang để ở đầu giường, bấm vào thư mục lưu trữ file ghiâm, điện thoại lúc này phát ra đoạn đối thoại khi cô say rượu.
Cả người lạnh run, cô cảmgiác như mình bị sỉ nhục, cô có thể không quan tâm nguyên nhân đeo đuổi cô, côtin rằng cả hai người đều yêu nhau thật lòng.
Thế nhưng anh giữ lạiđoạn ghi âm này để làm gì? Cô tưởng rằng anh giữ đoạn ghi âm này như vật kỷniệm mà thôi, chẳng lẽ anh thật sự dùng đoạn ghi âm này để khoe chiến tích vớibạn bè sao? Đoạn đối thoại thân mật như vậy mà anh có thể dễ dàng để cho ngườikhác nghe, để cho người khác giễu cợt cô, cô làm sao còn có thể tin tưởng lờingon tiếng ngọt của anh nữa?
Trong phòng khách truyềnđến tiếng mở cửa, cô làm như không có việc gì bỏ điệnt thoại xuống, ra khỏiphòng.
“Gia Hinh, anh mua cháothịt nạc mà em thích ăn nè.” Tiếng Quý Tiệp vọng vào, “Mau ra đây ăn đi, nếukhông thì sẽ nguội mất.”
“Em đây.” Nhìn khuôn mặttươi cười sáng lạn của Quý Tiệp mà cô cảm thấy bi ai, cô không biết đâu mới làcon người thật của anh. Lòng cô nhói đau, nhưng cô vẫn hy vọng mọi chuyện còncó thễ vãn hồi, anh sẽ giải thích mọi chuyện với cô.
“Em đang nghĩ gì vậy? Cótâm sự sao?” Quý Tiệp thấy cô hơi là lạ, đưa tay sờ trán cô, “Em không khỏe hả?Đi, anh dẫn em đi bác sĩ.”
“Em không sao.” Cô kéobàn tay to của anh khỏi trán mình, ôn nhu cười, “Chỉ là chờ anh hơi lâu thôi,em còn tưởng rằng anh lạc đường nữa chứ.”
“Làm gì có! Anh đâu phảivụng về như em đâu.” Anh nói đùa với cô, hôm nay tâm trạng cô có vẻ vui hơn mọikhi.
Hai người vừa ăn sáng vừatrò chuyện rất vui vẻ đến quên mất cả thời gian, sau khi ăn hết tô cháo, cô mớingẩng đầu, do dự một lúc mới mở miệng hỏi.
“Anh còn nhớ lúc mình ởParis, buổi tối em uống rượu say ấy, em đã tỏ tình với anh, nhớ không?”
Quý Tiệp thoáng giậtmình, sau đó mới gật đầu, “Đương nhiên là nhớ, suốt đêm đó em hễ mở miệng là 1Edward, 2 cũng Edward, hừ, anh làm sao mà có thể quên cho được.” Giọng nói anhcó chút giận dỗi.
Cô giả bộ tức giận trừngmắt lườm anh, “Vậy chắc anh cũng không quên anh gạt em thế nào chứ, em sợ tớimức cả người toát mồ hôi lạnh.”
“Anh chỉ muốn nhắc em lầnsau đừng uống nhiều rượu thôi mà.” Anh cũng chẳng cảm thấy mình làm gì quá đángcả.
“À… thế nên anh mới giữđoạn ghi âm đó lại để uy hiếp em chứ gì, để nhắc nhở em đừng uống rượu phảikhông?” Cô thử hỏi anh.
“Không phải vậy, anh giữlại để làm kỷ niệm, trong đoạn ghi âm đó là lời tỏ tình của em, anh làm sao dámtùy tiện làm bậy được.”
Cô giả bộ tức giận lườmanh, “Vậy anh mà dám cho người khác nghe, cả đời này em không thèm nhìn mặtanh.” Khóe miệng tươi cười, cô chờ anh phản bác lại, chờ anh thừa nhận mình sơsót.
Khuôn mặt Quý Tiệp căngthẳng, sau đó mới vội nói, “…. Anh nào dám, nếu không thì em lại nguyền rủa anhthì sao.”
Nụ cười trên mặt Ôn GiaHinh tắt ngấm, anh quả nhiên đang nói dối, nếu như anh đã thẳng thắn với cô, côcòn có thể cho anh một cơ hội.
Không muốn nhắc đếnchuyện uống rượu đêm đó cùng đám Dục Thần nữa, Quý Tiệp lấy hộp đựng nhẫn từtrong túi ra.
“Gia Hinh, hôm nay anhmuốn cầu hôn với em lần nữa, lần trước em nói không thích mấy trang sức quýbáu, lần này anh tự mình đi lựa chiếc nhẫn này, tuy rằng cũng không đáng giámấy, nhưng hy vọng em sẽ thích.” Cô nhìn chiếc nhẫn có đính đá màu lam trongtay anh, dù thủ công không được sắc xảo cho lắm nhưng nhìn cũng rất đẹp, cô rấtthích nhưng không hiểu sao lòng cô lại nguội lạnh.
Cô mỉm cười ngọt ngào,gật đầu, vươn bàn tay trắng nõn ra, “Em rất thích, anh đeo cho em đi.”
Quý Tiệp kinh ngạc, “Emđồng ý lấy anh rồi sao?” Anh không hề nghĩ lần này mình lại thành công. Ôn GiaHinh gật đầu, anh vội vàng đeo nhẫn vào tay cô, chiếc nhẫn đeo vào tay cô càngđẹp hơn.
“Được rồi, em đồng ý lấyanh, em hy vọng lễ đường sẽ trang trí đầy hoa hồng, còn phải có một bánh kem 5tầng nữa, ít nhất phải có hai mươi chiếc xe đón dâu, rồi mấy quan khách phảicùng chúc phúc em.”
Anh kích động nắm lấy tacô, “Chỉ cần em chịu lấy anh, điều kiện gì cũng được hết.”
Cô tựa vào lòng anh, vẻmặt tươi cười nhưng ẩn sau đó lại có chút thống khổ, “Vậy chúng ta tổ chức đámcưới vào ngày đầu tháng sau đi.”
“Được.” Anh không suynghĩ mà đồng ý ngay, bởi vì giờ anh quá hạnh phúc rồi!
Ngày đầu tháng sau?
Chính là ngày cá thángtư!
Quý Tiệp thật không muốnhôn lễ diễn ra vào ngày xấu như vậy, nhưng bạn gái anh rốt cuộc đã gật đầu chịulấy anh, anh làm sao lại có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Huống chi Gia Hinhcòn nói hôm đấy là ngày hoàng đạo, cô muốn đám cưới vào ngày này cho nên anhmặc dù không vừa lòng lắm nhưng vẫn sốt sắng chuẩn bị hôn lễ.
Anh vì cô đặt một bộ áocưới sang trọng của Pháp, còn kêu thợ kim hoàn làm một bộ trang sức kimcương có giá trị xa xỉ. Nôn nóng đợi chờ đến ngày một tháng tư, Quý Tiệp đã đếnlễ đường rất sớm, hôm nay anh mặc bộ âu phụ màu trắng thẳng tắp. Vẻ đẹp traicùng lãng tử của anh khiến bao cô gái phải thèm muốn, chỉ tiếc rằng trong lònganh chỉ có duy nhất hình bóng của Ôn Gia Hinh mà thôi.
Anh yêu Ôn Gia Hinh, yêubộ dáng yêu kiều của cô, chiếc miệng nhỏ nhắn hay nguyền rủa anh, sự kiêu căngcao ngạo cùng tài trí thông minh của cô… Đáng tiếc rằng trước khi cưới khôngthể gặp nhau, cho nên mấy ngày trước Gia Hinh đã gom hành lý về nhà cô ở vàingày, cô cũng kiên trì kêu anh không cần đón dâu gì cả, cứ ở lễ đường chờ côđến là được rồi, anh không hề nghĩ Gia Hinh lại là người phụ nữ truyền thốngnhư vậy.
Quan khách đã đến gầnhết, lễ đường xa hoa thập phần náo nhiệt.
Theo yêu cầu của cô, lễđường phải trang trí đầy hoa hồng, có bánh kem 5 tầng có cắm 2 cô dâu chú rểnhỏ nhỏ, và trên bánh kem ghi tên của anh và cô.
Đội ngũ đón dâu cũng đãcó mặt rồi, anh nhìn đồng hồ rồi nhìn quan khách đang trò chuyện rôm rả tronglễ đường.
Hôn lễ sẽ cử hành lúc 10giờ, chủ hôn cũng đã đến từ sớm, họ hàng cùng bạn thân đều đến chung vui cùnganh, có cả phóng viên túc trực chụp hình.
Nhưng giờ cũng đã 9h30,gần tới giờ cử hành hôn lễ, sao Gia Hinh còn chưa đến nữa?
Quý Tiệp bắt đầu lo lắng,chẳng lẽ trên đường xảy ra chuyện gì?
Anh gọi điện thoại chongười phụ trách tiếp đón bạn bè của cô dâu, nhưng đối phương nói họ đến nhà ÔnGia Hinh từ sớm nhưng ấn chuông cửa mãi vẫn không thấy ai ra mở cửa cả.
Quan khách đã chờ đến sốtruột, lão Tiêu cũng nhíu mày lo lắng.
Quý Tiệp lúc này mới để ýthấy nhà gái không một ai đến hết, em gái Gia Hinh đâu? Lòng anh nóng như lửađốt, gọi điện thoại cho Ôn Gia Hinh thì lại tắt máy, gọi cho Ôn Gia Nhu thìcũng tắt máy, gọi đến cửa hàng bánh thì không ai nghe!
Rốt cuộc là xảy ra chuyệngì? Quan khách bắt đầu thấy lạ nên hỏi han, giờ này cô dâu còn chưa tới nữa,chuyện gì xảy ra ?
Đột nhiên một đứa bé từcửa bước vào, Quý Tiệp vừa nhìn thấy Ôn Tiểu Khải liền thở phào nhẹ nhõm, vộivàng bước đến, « Sao giờ này mẹ và dì con còn chưa đến nữa ?» Chỉthấy Ôn Tiểu Khải bất đắc dĩ nhún vai, sau đó lấy lá thư từ trong túi ra đưacho Quý Tiệp, « Đây là thư của dì kêu con đưa cho chú, dì ấy nói hôm naydì ấy sẽ không đến lễ đường. »
« Con nói cáigì ? » Quý Tiệp nghe như sét đánh ngang tai, đau đến nổi không thởđược, anh cuống quít lấy thư ra coi, trên thư là chữ viết mà anh rất quenthuộc :
Gửi Quý Tiệp,
Em không phủ nhận rằng em yêu anh, nhưngem hy vọng mai sau chuyện của chúng ta chỉ còn là dĩ vãng. Lúc anh xem thư nàythì em đã ra nước ngoài rồi, đi đâu à ? Em nghĩ anh cũng chẳng quan tâmđâu, theo tính tình của anh, anh sẽ không bao giờ để người khác trêu chọc mình,chắc hẳn giờ anh đang rất tức giận.
Chúng ta xem như huề nhau, bởi vì em cũngrất giận, anh vì cá cược mà theo đuổi em, rất quá đáng, thế mà anh còn lấy đoạnghi âm để khoe khoang với mọi người như một chiến tích của mình, làm thế nào emcòn có thể chịu được ?
Bất ngờ sao? Tưởng rằng cả đời này em sẽkhông biết ư? Anh về nhà nghe băng ghi âm trong điện thoại thì sẽ hiểu, ghê tởmhơn là anh đã làm sai mà còn nói dối?! Anh đã không thẳng thắn vớiem, thì em còn sao còn tin lời hứa hẹn của anh được ?
Có lẽ lúc anh cầu hôn em… chắc cũng lại làmột ván bài khác…
Ngày cá tháng tư vui vẻ !
Gia Hinh lưu bút.
Lá thư rơi xuống đất, QuýTiệp đứng tần ngần tại chỗ, quan khách trong lễ dường đều tò mò trố mắt nhìn.
« Chuyện gìvậy ? » Một vài người bạn của Quý Tiệp quan tâm hỏi.
Quý Tiệp bỗng dưng nở nụcười, vẻ mặt tưởng chừng như vui vẻ nhưng lại thoáng đau đớn, « Thật xinlỗi đã làm tốn thời gian của mọi người, hôn lễ hôm nay chỉ là trò đùa trongngày cá tháng tư thôi. »
Chỉ là trò đùa….