Mấy ngày ngày cơ thể Gia Kì vô cùng nhạy cảm cô thường hay nôn mửa khi ngửi thấy những mùi tanh của thức ăn, bà Hạnh Nghi cũng thường xuyên đến chăm sóc và tẩm bổ cho cô, nhưng Gia Kì thường cáo gắt với Vu Quân không cho hắn đến gần mình, Vu Quân hỏi cô cũng không thèm trả lời, đó là cái giá hắn phải trả khi luôn đói xử tệ với Gia Kì.
Sáng hôm nay Gia Kì muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, cô đi ra ngoài vườn ngồi trên ghế đọc sách để tin thần được thư thái hơn, đọc được mấy trang cô nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía mình, Gia Kì quay người lại gương mặt trở nên tươi tắn cô cười đầy rạn rỡ.
" Mẹ, Tiểu Minh sao hai người lại đến đây?"
Tiểu Minh đi đến ôm lấy Gia kì nói.
" Có biết là mình nhớ cậu lắm không hả ".
Gia Kì vỗ cánh tay đang ôm lấy cô nói.
" Nhớ tớ hay là nhớ ai ".
Tiểu Minh bĩu môi nói.
" Ý cậu là sao?".
Mẹ Gia Kì cũng đi đến nước mắt lưng tròng nhìn con gái đầy thương xót nói.
" Xem con này mới có mấy ngày đã ốm đi rất nhiều rồi, "
Gia Kì nắm lấy tay mẹ mình nói.
" Con không sao đâu mẹ, mà ba sao rồi mẹ, ba vẫn khoẻ chứ?".
Mẹ cô trùng xuống đôi mắt đầy u buồn nói.
" Từ ngày đó sao khi trở về nhà không lúc nào mà ông ấy ngủ ngon luôn dằn vặt trong lòng lo lắng con sẽ bị ức hiếp, sợ họ đối xử không tốt với con, mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-chong-hac-bang-da-bi-thuan-phuc/782668/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.