Đan Ny cùng Từ Vị hai mắt nhìn nhau, quản lý thúc giục "Mau đi." 
Đan Ny tằng hắng một tiếng, đem kẹo trong miệng nuốt xuống "Đi đi, thăng tiến rất nhanh a." 
Từ Vị "..." 
Quản lý nói "Cố gắng liền có ba trăm tệ tiền thưởng." 
Từ Vị nhấc đàn guitar đứng dậy "Phòng nào vậy?" 
Quản lý đem số phòng nói cho cậu, nhất thời trong phòng những người khác đều nhìn lại. Từ Vị mặc sơmi đen cùng quần bò, vóc người thon dài, tràn đầy phấn chấn cùng sức sống. 
Từ Vị quay lại nhìn, mấy ánh mắt đó liền thu liễm, mỗi người làm việc của mình, không ai nhìn cậu nữa. Từ Vị tạm thời ẩn xuống cảm giác không dễ chịu, cậu lên lầu bảy, cũng đâu có phải động yêu quái gì. Thời điểm Trần Khai tổ chức sinh nhật, bọn họ cũng ở lầu bảy. 
Từ Vị thẳng đến thang máy, cửa thang máy theo tiếng 'tinh' mở ra, Từ Vị vội vã đi vào liền thấy nữ tử mặc quần trắng ban nãy, nữ tử kia nhìn Từ Vị hừ lạnh một tiếng quay đầu đi. 
Từ Vị lui về phía sau một bước dài, ai nguyện ý cùng cô ta đứng một chỗ, mùi nước hoa trên người cô ta có thể làm ngạt chết người a. 
Đến gian phòng được chỉ thị, trên sân khấu lầu một và phòng vip là hai cảm giác khác nhau hoàn toàn, hiện tại cậu cảm thấy áp lực thực lớn. Từ Vị tại cửa hít một hơi thật sâu, mới đẩy cửa vào. Gian phòng to lớn trống trải, ánh đèn lờ mờ. Nam nhân đang ngồi trên ghế salon nghe tiếng liền ngước mắt, trên khớp xương ngón 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ban-va-tieu-cho-san/196526/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.