Mới một ngày nhưng liền thấy người này hai lần, đều đụng phải xe của hắn, Từ Vị thoáng sửng sốt, vội vàng xin lỗi "Xin lỗi, tôi từ trong ngõ đi ra không thấy điểm mù, thực xin lỗi." 
Chu Tư Dịch lười biếng xuống xe, tay chỉ xuống bên trái cửa sổ xe "Chỗ này." Hai người đứng đối diện nhau, Chu Tư Dịch muốn nói chuyện với cậu còn phải cúi đầu. 
Từ Vị vội vã nói "Mong anh thứ lỗi, tôi sẽ bồi thường. Mà tôi hiện tại không có thời gian, tôi đi trước nhé?" 
Chu Tư Dịch đem điện thoại đưa tới, lời ít mà ý nhiều "Số điện thoại." 
Từ Vị đón lấy điện thoại, không may đụng tới ngón tay Chu Tư Dịch. Chu Tư Dịch da dẻ phi thường tốt, bóng loãng trắng nõn, so với nữ nhân còn được chăm sóc kỹ lưỡng hơn. Từ Vị đang ghi lại số, tay bỗng nhiên bị nắm chặt, cậu giật mình ngẩng đầu, Chu Tư Dịch đang chăm chú nhìn cậu. Từ Vị như mất đi thính giác, lỗ tai nóng như thiêu, hương thơm như có như không phảng phất. Tô Mình Diễm cũng dùng nước hoa, mà mùi sặc người, Từ Vị vẫn cho là nước hoa luôn khó ngửi như vậy. 
"Được." Chu Tư Dịch tiếng nói ngạo mạn, ý tứ sau xa "Tôi sẽ gọi cho cậu đòi bồi thường." 
Từ Vị nào dám nghĩ tới phản ứng của chính mình có bao nhiêu kỳ quái, tiếp tục nhập số vào điện thoại, cậu không dám nhìn Chu Tư Dịch nữa, cúi đầu đưa tới "Được." 
Chu Tư Dịch không lên tiếng, Từ Vị ngẩng đầu lên liền đối diện ánh mắt đầy hứng thú, Từ Vị nhíu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ban-va-tieu-cho-san/196525/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.