Từ Vị bị Chu Tư Dịch chèn ép lên thân xe đến nghẹt thở, tiếng cười trầm thấp bên tai thiêu đốt tâm trí Từ Vị, "Thích không? Hửm?" 
Từ Vị đẩy Chu Tư Dịch ra, quay mặt đi, "Nơi này có camera." 
"Đây là địa bàn của ta." 
Ngài thì giỏi rồi! 
Từ Vị lau lau môi, chợt nhận ra viên kẹo không còn trong miệng mình, quay sang nhìn Chu Tư Dịch, hắn nhếch miệng lên, lộ ra viên kẹo nằm gọn trong khoang miệng, "Nơi này." 
Cổ Từ Vị bắt đầu nóng ran, dời mắt ra hướng khác. 
"Tôi không có hỏi cái đó." 
Chu Tư Dịch luôn mang theo kẹo bên mình như vậy? 
Chu Tư Dịch cắn nát viên kẹo, đôi mắt đẹp đẽ nheo lại, "Thật ngọt." 
Từ Vị mặt đỏ lên, ho khan một tiếng. 
Chu Tư Dịch thật yêu thích Từ Vị như vậy, trong sáng thuần khiết, hắn nắm chặt tay Từ Vị, cơ hồ muốn cắn lấy đôi môi cậu, "Còn một miếng." 
Đệt đệt đệt! 
Từ Vị đẩy hắn ra, "Tôi không thích kẹo." 
Vậy thì thật đáng tiếc. 
Chu Tư Dịch xoa đầu Từ Vị, tại trán cậu hôn một cái, "Lên xe." 
Từ Vị nhìn Chu Tư Dịch một chút, hắn nghiêng nghiêng ngả ngả kéo cửa xe, Từ Vị cứ đứng vậy cũng không nên. Thế nhưng lên xe hắn muốn làm gì? Chu Tư Dịch là đòi cái món nợ kia? 
Từ Vị kinh sợ chít chít lên xe, Chu Tư Dịch đưa cho cậu một cái kẹo cao su, "Mới vừa hút thuốc lá?" 
Chu Tư Dịch là ngửi thấy trong miệng cậu có mùi thuốc lá? Có phải hay không có mùi hôi? Mặt Từ Vị thêm một tầng hồng hồng, lại có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ban-va-tieu-cho-san/1356914/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.