"Hảo hảo mặc áo vào!" Chu Tư Dịch kéo Từ Vị qua đem cúc áo cài lệch chỉnh lại, Từ Vị vẫn còn nổi nóng. Cậu là người tính chậm chạp, suy nghĩ chậm, đi cũng chậm. Hắn lôi Từ Vị đi nhanh hướng phòng khám, quay lại nói với cậu "Trước tiên ngồi ở đây, một lát bác sĩ sẽ tới." 
Vết thương đã nứt ra, có dấu hiệu nhiễm trùng. Bác sĩ tẩy sạch vết thương, băng bó lại, Từ Vị cúi thấp đầu không nói một lời. Chu Tư Dịch đứng bên cạnh nhìn, sắc mặt âm trầm, càng ngày càng khó coi. 
Toàn bộ xử lý tốt, bác sĩ cười nói "Tiểu tử nhịn đau thật tốt." 
Chu Tư Dịch nhìn đôi môi trắng bệch của Từ Vị, cũng không nhìn ra sự tiều tụy do mất máu quá nhiều. Này đúng là tiểu tử ngốc! 
Điện thoại Chu Tư Dịch có chuông báo, hắn đi ra ngoài nghe. 
Từ Vị thấy vậy mới hít một ngụm khí, nhỏ giọng xuýt xoa "Thật đau." 
Bác sĩ cười đến mắt cũng híp lại "Nhớ chú ý miệng vết thương, nứt ra một lần nữa sẽ càng đau." 
Điện thoại của Từ Vị cũng có người gọi đến, là Lão Miêu "Lão Miêu." 
"Sao lại đi Hà Bắc rồi? Chơi vui chứ?" 
Từ Vị nghĩ đến hôm qua lại đi phát định vị cho cái tên ngốc đáng chết này, quả thực muốn đâm đầu vào tường "Vẫn được." 
"Lúc nào trở về?" 
"Hai ngày nữa." 
"Đại ca thi xong rồi, về sẽ mời cậu ăn tiểu tôm hùm." 
Từ Vị cong lên khoé miệng, cười ra tiếng, cảm thấy được rất nhiều thứ đã không thể quay về như xưa "Ân, nhớ đem thật nhiều tiền, tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ban-va-tieu-cho-san/1356909/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.