Từ Vị không dám thở mạnh, tận đến khi mặt đỏ chót Chu Tư Dịch mới thu tay về, nhàn nhạt nói "Hạ sốt rồi." 
Từ Vị thở ra một hơi, cả người nóng bừng, vừa muốn hít thở thì Chu Tư Dịch lần thứ hai quay lại. Từ Vị trợn to mắt, mắt Chu Tư Dịch trầm thuý sắc bén nhìn chăm chú vào Từ Vị "Cậu sợ tôi? Hửm?" 
Từ Vị lắc đầu "Không có." 
Chu Tư Dịch buông xuống tầm mắt, lông mi dày đặc in bóng lên mặt, rất nhanh lại ngước mắt. Khoé miệng hơi giương lên, giây phút hắn nở nụ cười trời đất như mất đi màu sắc. Từ Vị nhìn thấy mà giật mình, tim đập loạn. 
Đèn giao thông phía trước đã chuyển xanh, Chu Tư Dịch nhẹ nhàng thu tầm mắt, khởi động ô tô. 
Từ Vị xém đem mình nghẹt chết, thở hổn hển, cả người như phát điên, ý nghĩ muốn nhảy xuống xe, chạy đi không quay trở lại. 
Chu Tư Dịch mặt không biến sắc, tựa như cùng người bên cạnh không liên quan. Bên trong xe không khí chật chội, Từ Vị thở không nổi, trước nay chưa từng bị như vậy. 
"Nóng?" Tiếng nói Chu Tư Dịch trầm thấp dễ nghe. 
Từ Vị gật đầu, lập tức quay về phía Chu Tư Dịch nhìn, hắn ngũ quan cân xứng, trắng noãn như ngọc. Không có một chút dấu hiệu nóng bức nào, giống như ngọc thạch mát lạnh "Anh không cảm thấy nóng à?" 
Chu Tư Dịch đem máy điều hoà chỉnh nhiệt độ xuống thấp, vẫn tập trung về phía trước. 
"Lạnh quá dễ bị cảm." 
Ngữ khí của hắn đã có phần nhẹ nhàng. 
Từ Vị lại bắt đầu bị hun nóng, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ban-va-tieu-cho-san/1356896/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.