Editor: Vô Tâm
Beta: Chiseu
"Lâu rồi tôi chưa được thấy dáng vẻ này của cậu." Bạch Vong Xuyên liếc mắt nhìn qua, mở miệng cười nói.
Nhị Hắc xùy một tiếng, cơ thể chợt lóe, lại lần nữa khôi phục bộ dạng mèo đen. Giống như là muốn chứng minh nó cũng giống như con mèo bình thường khác, còn xoay người kéo dài kêu "meo" một tiếng với Bạch Vong Xuyên.
Bạch Vong Xuyên hơi nheo mắt, cười hắc hắc, một lần nữa đưa ánh mắt đặt trên người Trương Thiến đang bị cậu dùng lá bùa cố định.
"Đứa bé đã được tiễn đưa, có phải cô cũng nên cùng tôi nói một chút về thứ đã giết người bạn cùng phòng kia của cô là gì hay không?"
Trên mặt Bạch Vong Xuyên lại quay trở về nụ cười tiêu chuẩn. Nhưng chỉ là tươi cười trên nét mặt, vẫn chưa chạm đến đáy mắt. Cậu nói, "Nếu cô nói thẳng ra với tôi, có khả năng tôi sẽ không giải quyết bằng bạo lực, giống như lúc nãy trực tiếp tiễn nó đi. Nhưng nếu cô không nói ra, để chính tôi tự mình tìm được, sau khi tìm được rồi tôi làm việc gì cũng đừng trách tôi."
Trương Thiến cười lạnh một tiếng: "Cậu có thể tìm được sao?"
"Cô có thể thử xem," Bạch Vong Xuyên buông tay, "Trước đây tôi luôn cho rằng, trên người cô có quỷ khí là bởi vì cô ở bên cạnh cô gái đã chết kia quá lâu, bị lây nhiễm một chút. Huống hồ mùi vị cũng rất nhạt so với mùi hương vừa rồi, thậm chí có thể coi như không có, cho nên mới luôn bị tôi xem nhẹ, không đặc biệt chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ban-tinh-cho-ta-mot-que/212600/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.