Editor: Nhiên
Beta: Chiseu
Trương Thiến đang ngồi cạnh bàn, ánh đèn từ trần nhà cao rọi xuống, chiếu lên khuôn mặt cô, có chút mờ ảo.
Cô không đứng dậy cho đến khi Bạch Vong Xuyên đến chỗ cô.
Đôi mắt đen láy đó không hề có vẻ rụt rè và nhút nhát như lúc sáng gặp nhau, Bạch Vong Xuyên nhìn chằm chằm vào nó, thậm chí cảm thấy trong đôi mắt này, cậu còn nhìn thấy một tầng khí mờ ám mà đáng lẽ không nên thuộc về một cô gái.
"Tôi tưởng cậu chỉ là một kẻ lừa đảo ngồi trên cầu vượt mà thôi."
Trương Thiến nói, giọng thờ ơ mang theo chút lạnh lùng.
Bạch Vong Xuyên nhún vai, cũng không biết là đang nói với chính mình hay là nói với cô, cậu nói: "Tôi còn tưởng rằng cô sẽ cho đây là một chuyện tốt, xem ra cái miệng quạ của Nhị Hắc đã nói đúng."
Nhìn dáng vẻ này, Trương Thiến chắc chắn sẽ giết cậu diệt khẩu.
Bạch Vong Xuyên có chút bất lực.
Trương Thiến cũng cười. Nhưng không quan tâm đến "Nhị Hắc" trong miệng cậu: "Nếu cậu là kẻ lừa đảo không biết cái gì, cậu sẽ không chết. Nhưng mà cậu đã biết mọi thứ, làm sao tôi có thể để cậu sống sót rời khỏi đây?"
Cô nói, không khí xung quanh lại càng trở nên lạnh lẽo.
Hình bóng của Trương Thiến ngay lập tức biến mất trước mặt Bạch Vong Xuyên, không chỉ cô, mà bàn ghế và kệ sách xung quanh cũng từ từ biến mất theo khi không khí lạnh dần.
Bạch Vong Xuyên di chuyển cánh tay của mình.
Nhị Hắc không biết từ khi nào đã chạy lên ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ban-tinh-cho-ta-mot-que/212599/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.